Tiêu Cẩn Chi nghiêm mặt nói: “A Thần, tôi sợ trong khoảng thời gian
này sẽ có người tới gây sự với em ấy!“.
Sắc mặt Phượng Thần liền, ánh mắt cũng lạnh xuống theo: “Không
phải là gia tộc anh lại cố ý đến gây sự chứ?”
Tiêu Cẩn Chi từ chối cho ý kiến, nhìn Phượng thần, nghiêm túc nhắc
nhở: “Gần đây cậu cũng phải cẩn thận một chút, này trong trang có gì phiền
toái, phải lập tức báo cho tôi biết!”
Phượng Thần thận trọng nghe Tiêu Cẩn Chi dặn dò, nghiêm mặt đáp:
“Anh thật sựchuẩn bị trở mặt với nhà họ Tiêu?“.
Tiêu Cẩn Chi nhếch môi cười lạnh: “Nếu không thì sao chứ? Để tôi
phải lấy một người mà mình không yêu sao? Vì nhà họ Tiêu nối dõi tông
đường? Hừ, tôi đây cũng chẳng vĩ đại đến vậy, hy sinh bản thân thành toàn
chuyện của người khác, cũng không phải là việc ngu ngốc mà Tiêu Cẩn Chi
tôi sẽ làm!“.
Anh lại không biết, lúc đối mặt với Cửu Cửu thật ra bản thân vẫn một
mực vờ ngớ ngẩn!
Phượng Thần chợt nhớ tới vị Tiêu phu nhân ung dung cao quý, thần
thái lại kiêu ngạo giống như nữ vương bình thường không ai bì nổi kia liền
hết sức đồng cảm sâu sắc với Tiêu Cẩn Chi khi có người mẹ như vậy.
Anh còn nhớ rõ, năm năm trước, khi Tiêu Cẩn Chi đón mình và Cửu
Cửu về nhà thì cũng không biết vị Tiêu phu nhân kia sao lại biết nhanh đến
vậy, ngày hôm sau đã tìm đến cửa.
Khi đó Tiêu Cẩn Chi còn chưa mạnh mẽ như hiện tại, ngày ngày ở bên
ngoài vội vàng giao thương, Tiêu phu nhân cũng thừa dịp Tiêu Cẩn Chi
không có ở đây liền tìm tới cửa.