muốn để bọn họ định đoạt? Hừ, đến giờ phút này, bọn họ đã sớm không thể
khống chế được tôi! Có muốn hay không, có nguyện ý hay không phải do
chính tôi quyết định!”
Sắc mặt của Phượng Thần dần buông lỏng, sau đó bắt đầu cười trêu
chọc: “Thật ra thì, em lại thật lòng hi vọng anh lập gia đình sớm một chút,
Tiêu ca, anh cũng không còn trẻ nữa nên lấy vợ đi thôi!”
Nghe thấy thế trong nháy mắt sắc mặt Tiêu Cẩn Chi chợt nghiêm túc:
“Cậu là cha tôi, hay là mẹ tôi hả? Sao lại thích bà tám như vậy, rảnh rỗi như
thế không bằng suy nghĩ xem làm thế nào để chỗ này kiếm nhiều tiền hơn
đi, hừ ~ nếu cậu ngại bản thân quá thảnh thơi, thì đến Châu Phi đào quặng
đi, chỗ Tư Mạc đang thiếu người đấy! Nếu không, tôi sẽ nói một tiếng với
Tư Mạc là ngày mai cậu sẽ qua đó?“.
Thấy sự uy hiếp nồng đậm từ phía Tiêu Cẩn Chi bắn tới, Phượng Thần
vội vàng khoát tay, xu nịnh nói: “Đừng đừng đừng, Lão đại, em sai rồi, em
sao dám cười anh chứ, em xin anh, tha cho em đi......”
Tiêu Cẩn Chi hừ nhẹ một tiếng, ngón tay khẽ gõ gõ lên bàn, trầm tư
không nói gì.
Sau đó anh nghiêng người ngước mắt nhìn về phía Phượng Thần, trầm
giọng nói: “Bắt đầu từ ngày mai bảo Cửu Cửu đừng đi làm nữa, cô ấy sắp
thi tốt nghiệp rồi, có thời gian, thì học nhiều một chút, nếu không, ở nhà
xem đĩa hoặc đọc sách cũng được, trong nhà thiếu cái gì, cứ nói với tôi một
tiếng!“.
Phượng Thần lắc đầu cười khổ, đáp: “Em sớm khuyên em ấy đừng
đến rồi, nhưng Cửu Cửu nói, ở nhà nhàm chán chẳng bằng ở chỗ này giết
thời gian còn hơn. Anh cũng biết, con bé kia có năng khiếu vừa nhìn liền
không quên, trên phương diện học tập vẫn giữ vững vị trí thứ ba, em không
nói được, không bằng, anh nói với con bé đi?“.