Gương mặt tuấn tú của Tiêu Cẩn Chi trong nháy mắt liền trầm xuống,
đáy mắt đen kịt tràn đầy sự tức giận, nhìn cô chạy về phía người đàn ông
khác, trong lòng càng cảm thấy vừa lo lắng vừa sợ hãi hơn, không khỏi
quát một tiếng giận dữ, "Cửu Cửu, em trở lại đây cho anh..."
Tiêu Cửu Cửu đi tới bên người An Thần, nắm lấy tay An Thần, nhìn
lại sang phía Tiêu Cẩn Chi. Cô cố ý bỏ qua sự đau thương nơi đáy mắt của
anh, cũng bỏ qua cơn cuồng nộ bên trong của anh, vừa dịu dàng nhẹ nhàng
nói với anh, "Anh Cẩn Chi, anh hãy trở về đi thôi! Có An Thần ở bên cạnh
em rồi, em sẽ không có chuyện gì đâu!"
An Thần chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Cẩn Chi, làm một động
tác giống như là đã từng làm trăm ngàn lần như thế rồi, vòng tay ôm chặt
lấy bả vai của Cửu Cửu rất tự nhiên, để cho cô dựa vào ở trên người của
mình, nhàn nhạt cười nói, "Không sai! Tôi sẽ bảo vệ Cửu Cửu, tôi sẽ không
để cho bất luận kẻ nào bắt nạt cô áy! Bất luận kẻ nào cũng không được!
Bao gồm tất cả các người!"
Khi anh nói ra lời này, trong giọng nói của anh hàm chứa đầy sự thật
tình lẫn nghiêm túc, mà ngay cả chính anh cũng không hề phát giác ra, nói
với cảm xúc giống như là thật sự vậy.
Lương Kinh Diễm ở một bên nhìn vẻ mặt âm trầm giống như muốn
giết người của Tiêu Cẩn Chi, cô ta cười lên một tiếng có chút hả hê, "Cẩn
Chi, anh hãy nhìn một chút đi, người ta có nhiều bản lãnh chưa, không có
anh, cô ta vẫn có đàn ông khác đang chờ bao nuôi cô ta rồi! Anh vẫn hãy
nên trở về nhà với tôi đi thôi! Cũng tránh cho việc chọc tức người khác bị
hiềm khích ở chỗ này."