Ngay sau đó, lại từ từ bổ sung thêm một câu, “Nếu ngày ngày được ăn
món ăn anh Cẩn tự làm thì tốt.”
Tiêu Cẩn Chi lập tức gật đầu, “Được, về sau ngày ngày anh làm đồ ăn
cho em!”
Tiêu Cửu Cửu tỏ vẻ giống như ngạc nhiên, “Không phải ngày ngày
anh đều bận rộn đến không thấy bóng dáng sao? Có rảnh rỗi làm không?”
Tiêu Cẩn Chi cười rực rỡ với cô, “Đương nhiên là có, không rảnh
cũng phải tìm thời gian rảnh rỗi mà làm.”
Tiêu Cửu Cửu cười cười, dưới hầu hạ của anh, ăn no bụng.
Thức ăn trong nhà, đều theo khẩu vị của cô, cũng kỳ quái, Tiêu Cửu
Cửu không có phản ứng gì với thức ăn khác, nhưng cố tính với món cá cô
thích ăn nhất, phản ứng lại đặc biệt lớn, đặc biệt không ngửi được mùi tanh.
Lần này nếu Thôi tổng không phải chó ngáp phải ruồi, không chừng
bụng không lớn, trong lúc nhất thời cô thật sự không phát hiện ra.
Lau miệng, Tiêu Cẩn Chi lại bưng một chén nước tới cho cô súc
miệng.
Sau đó, kéo cô ra ghế sa lon ngồi xuống, ôm cô vào trong ngực mình,
nhẹ giọng nói ra, “Cửu Cửu, chúng ta kết hôn được không?”
Trong nháy mắt Tiêu Cửu Cửu ngồi thẳng người, mặt kinh ngạc nhìn
anh chằm chằm, “Kết hôn? Ai nói em muốn kết hôn với anh? Anh Cẩn, anh
yên tâm, em tuyệt đối không ép buộc anh làm chuyện hư hỏng vì có con
mới cưới, đứa bé này em sẽ sinh ra, chỉ có điều, nó là của em! Không phải
chuyện của anh!”