“Sau khi cha về kinh, bệnh bà nội con một tháng sau đã tốt rồi, không
lâu đúng vào ngày sinh nhật của bà cụ, bà cụ nói muốn tổ chức một bữa
tiệc tới xua đuổi vận xui lúc trước, sau đó, buổi tối bữa tiệc hôm đó, cha
không biết sao đã uống say, sáng hôm sau tỉnh lại, đã nhìn thấy Diệp Tú
Trinh thân thể trần truồng nằm bên cạnh cha, cha và bà ta bị người lớn hai
nhà bắt tại trận, sau đó, chúng ta liền kết hôn.”
Tiêu Cửu Cửu thầm than một tiếng, một chiêu bỏ thuốc hãm hại này,
quả thật từ xưa đến nay, trăm dùng không yếu!
Cô nghĩ đến bản thân, lại hỏi, “Vậy sau này, cha và Lâm Khả lại gặp
gỡ như thế nào?” dinendian.lơqid]on
Mười năm sau, cha bị điều đến làm ở quân khu GD, ở trong nhà một
đồng nghiệp, cha nhìn thấy Lâm Khả, bà ấy làm gia sư trong nhà đồng
nghiệp của cha, dạy đứa bé đi học, khi nhìn thấy cha, cũng sợ hết hồn,
nhưng bà ấy lại nói không biết cha! Thậm chí vào ngày hôm sau, bà ấy
muốn từ chức gia sư ở nhà đồng nghiệp của cha, còn định rời đi, đồng
nghiệp của cha báo cho cha, cuối cùng bà ấy bị cha ngăn lại.”
“Cha nói đến nước miếng đã cạn, bà ấy mới cho cha một cơ hội giải
thích, cũng tha thứ cho cha. Cha hỏi bà ấy những năm này sống như thế
nào? Bà ấy nói cho cha biết, sau khi bà ấy nhảy sông tự vẫn, được một đôi
vợ chồng già thu dưỡng, đôi vợ chồng già kia là giáo sư một đại học nào đó
ở phía nam, dưới gối không con, khi đó trở về phía bắc thăm người thân,
không ngờ lại cứu bà ấy khi nhảy sông.”
“Đôi vợ chồng già này rất đồng tình với cảnh ngộ của bà ấy, mang bà
ấy về phương nam, cũng bồi dưỡng bà ấy như con gái ruột của mình, để
cho bà ấy một lần nữa tham gia thi tốt nghiệp trung học, học xong đại học,
lại một lần nữa đổi tên, tên Miêu Miêu. Bốn năm sau tốt nghiệp, bà ấy tìm
công việc gia sư ở phía nam, mà đôi vợ chồng già kia, cũng qua đời vào hai
năm trước rồi.”