Tiêu Tĩnh Bác trông vẻ mặt anh trai khó chịu lại căm hận, sợ hai cha
con này lại cãi vả, những năm gần đây, hai cha con này thấy ngứa mắt lẫn
nhau, hai người nói chuyện thì thường giống như là pháo vậy, một chút liền
nổ, nói đi nói lại, cũng bởi vì hai bên đều không cởi được khúc mắc đối với
chuyện năm đó.
Hôm nay thấy tâm trạng Tiêu An Bác lại sắp xúc động, ông vội vàng
lên tiếng hoà giải, "Cha, là như vậy, con làm hai cái so sánh DNA, một là
anh cả và Cửu Cửu, có thể xác nhận Cửu Cửu là đứa con gái của anh cả và
Lâm Khả sinh ra, một cái khác là so sánh Cửu Cửu và Cẩn Chi, giữa hai
người bọn họ quả thật không có liên hệ máu mủ. Đây là báo cáo, cha xem
một chút."
Ông cụ Tiêu vừa nghe, nhất thời mặt mo sa sầm xuống, nhận lấy báo
cáo, nhanh chóng liếc mấy cái.
Sau đó hung hăng quăng báo cáo ở trên khay trà, hai mắt lạnh lùng
quét về phía Tiêu An Bác và Tiêu Tĩnh Bác, "Vậy chính là nói, Cẩn Chi
cũng không phải nòi giống nhà họ Tiêu chúng ta?"
Tiêu An Bác cười lạnh nhìn cha của mình, cười lạnh chế giễu, "Không
sai! Cha, con trai của cha không chỉ bị vợ ngoại tình,
trang@d#d#l#q#d@bubble còn nuôi con trai giúp người ta hai mươi, ba
mươi năm. Đây chính là con dâu hiền mà khi đó cha một ngàn người mới
chọn ra được một người!"
Bị con trai chỉ trích không khách sáo như vậy, ông cụ Tiêu giận đến
mặt mo đen lại, khuôn mặt tức giận nhìn về Tiêu An Bác, "Tôi làm tất cả,
còn không phải đều suy nghĩ vì tương lai của anh? Còn không phải là nghĩ
vì sự phát triển của cả nhà họ Tiêu chúng ta? Tiêu An Bác, anh làm tôi quá
là thất vọng! Chính anh kết hôn còn không phải là làm loạn? Anh còn có tư
cách gì nói đến người khác?"