Thấy Tiểu Nhã không nói lời nào, Dương Hiểu Đồng thuận tiện nói:
“Tiểu Nhã, từ giờ trở đi cô cũng không cần đi làm ở đây nữa, một lát cô đi
lĩnh tiền lương tháng này. Coi như nể mặt chúng ta là thân thích, chuyện
lúc trước tôi sẽ bỏ qua.” Cô cũng không muốn một chút mặt mũi cũng
không lưu, điều cô có thể làm cũng chỉ như vậy, sau khi Tiểu Nhã đi rồi,
công ty sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nghe cô nói, Tiểu Nhã liếc mắt nhìn mọi người, phát hiện trên mặt của
mọi người đều hiện lên vẻ vui mừng, sắc mặt cô ả càng khó coi, lập tức
cảm thấy Dương Hiểu Đồng chán ghét đến cực điểm: “Chị họ, chị có nhiều
tiền như thế, còn nhỏ mọn như vậy, chút tiền lẻ này đối với chị thì tính cái
gì, lại tính toán chi li, thật sự tôi chưa từng thấy người nhỏ mọn giống chị
vậy.”
Nghe cô ả nói, Dương Hiểu Đồng không giận mà ngược lại cười: “Tôi
keo kiệt, vậy cô có thể trả lại tiền cho tôi sao?”
“Chị chính là cảm thấy hiện tại nhà tôi kém hơn so với nhà các người,
cho nên mới đối xử với tôi như thế, chị cho rằng chị có bao nhiêu tài giỏi a,
còn không phải bị người khác vứt bỏ sao?” Tiểu Nhã tức giận nói, bây giờ ả
chỉ cảm thấy rất mất mặt, tự nhiên cái gì đều nói ra.
Đối với người chị họ này, dù sao ả cũng không có quá nhiều tình cảm,
quan tâm một chút chẳng qua vì cô ta có tiền, chính mình có thể thu được
một vài chỗ tốt từ cô ta.