CỰC PHẨM THIÊN KIÊU - Trang 1439

Nhìn bóng lưng hai người vội vàng rời đi, Dương Hiểu Đồng cười lạnh,

luôn luôn phải như vậy bọn họ mới có thể tỉnh ngộ.

“Hiểu Đồng, Tiểu Nhã trộm bao nhiêu thứ?” Bà Dương mở miệng hỏi.

Dương Hiểu Đồng hơi nhướng mày không sao cả nhún nhún vai nói:

“Con cũng không biết, dù sao lúc bọn họ trả lại sẽ biết, mẹ, sau này bọn họ
lại đến mẹ không cần để ý tới bọn họ, mẹ đối đãi với bà ta như chị em
nhưng mẹ nhìn xem bà ta căn bản cũng không coi mẹ là em gái. Loại người
này con cũng không có hứng thú, càng không hi vọng mẹ phải chịu ủy
khuất.”

Trong mắt bà Dương tràn đầy vui mừng: “Mẹ biết, yên tâm đi, sau này

mẹ sẽ không để ý tới bọn họ.” Sự tình hôm nay bà coi như nhìn rất rõ ràng.

Dương Hiểu Đồng vốn không tính lấy lại những thứ đó nhưng cô cảm

thấy số tiền đó thà rằng mình cho người khác, thậm chí đốt đi cũng không
muốn cho đám người vô sỉ kia! Cho nên cô mới muốn lấy lại.

Ngày hôm sau, lúc Dương Hiểu Đồng ở công ty, Tuệ Mẫn đột nhiên cầm

một cái túi cho cô, nói là người khác gửi tới nhưng không có kí tên.

Dương Hiểu Đồng nhìn cái túi trước mặt, nhíu mày, là ai gửi tới? Trong

lúc nhất thời cô không nghĩ ra.

Mở túi ra trong đó có một con mèo búp bê đáng yêu, lấy ra nhìn, Dương

Hiểu Đồng phát hiện là một búp bê ghi âm.

Nhẹ nhàng nhấn một cái, một giọng nói vang lên: “Hiểu Đồng, xin lỗi,

anh không hi vọng xa vời cầu xin em tha thứ, thế nhưng anh vĩnh viễn chỉ
yêu em.” Đơn giản mấy câu, lại làm cho Dương Hiểu Đồng ngốc trệ một
lát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.