CỰC PHẨM THIÊN KIÊU - Trang 1475

mềm lòng hay không cô thực sự không biết được. Cô không hề có thiện
cảm với Diệc gia nhưng đối cha mẹ mình cô không thể thờ ơ được.

Dương Hiểu Đông đang đi trên đường thì nhìn thấy một cô bé năm tuổi

đang đứng giữa đường, mà một chiếc xe đi với tốc độ nhanh đang chạy về
phía cô bé, cô bé vẫn cứ đứng ở đó, căn bản không hề biết mình gặp nguy
hiểm, ánh đèn chói mắt, tiếng còi xe inh ỏi đan xen, Dương Hiểu Đồng lập
tức xông tới cứu cô bé.

Tốc độ kia chắc cũng chỉ có Dương Hiểu Đồng mới có thể làm được, bởi

cô luyện qua khinh công, tốc độ đó người bình thường không thể địch nổi.

Lúc này mẹ của cô bé đã chạy tới, nhìn thấy đứa bé trong lòng Dương

Hiểu Đồng sợ tới mức khóc không thành tiếng, một màn vừa rồi thực sự hù
chết bà, đáng tiếc bà ở quá xa căn bản không chạy tới kịp.

Vội vàng nhìn đứa bé xem có chỗ nào bị thương hay không, khi chắc

chắn không có vấn đề gì, nức nở nói đứt quãng: “Cám ơn cô, cám ơn cô.”
Chỉ lặp lại ba chữ này lại khiến cho Dương Hiểu Đồng sâu sắc cảm nhận
được sự cảm kích của cô ấy.

Đúng vậy, đều nói tình thương của mẹ là vĩ đại nhất trên thế giới, làm

một người mẹ sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi con mình, mà cô cũng không phải
đứa trẻ không hoàn hảo hay người tàn tật.

Bởi vì tâm trạng không tốt nên lộ trình vốn chỉ mất nửa giờ Dương Hiểu

Đồng đi mất hai tiếng mới đi về nhà. Chỉ có điều cô không chú ý tới Lam
Toàn cũng đi theo phía sau cô suốt hai tiếng đồng hồ, nhìn bóng lưng
Dương Hiểu Đồng ngẩn ra, trong mắt bà hiện lên vẻ tưởng niệm yêu
thương, đó là con gái mình thất lạc nhiều năm qua.

Bà suy nghĩ rất nhiều mới đi theo phía sau cô, chỉ có điều bà cũng hiểu

nguyên nhân Dương Hiểu Đồng làm như vậy là bởi vì mình, mặc dù miệng
con bé nói mình không phải con gái của bà, nhưng trong lòng con bé biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.