Nhìn thấy hai người té trên mặt đất, Tống Hào Lâm trên mặt cũng lộ ra
một ý cười “Các ngươi ở thời điểm hiện tại có thể làm được đến bước này
đã không dễ dàng, có lẽ các ngươi tới thời điểm như lão phu có thể đánh
bại lão phu, các ngươi cũng chỉ có thể hận cha mẹ các ngươi sinh các ngươi
ra muộn.”
Nhìn Tống Hào Lâm từng bước một hướng phía chính mình đi tới,
Dương Hiểu Đồng nội tâm tựa như kiến bò trên chảo nóng, mặc dù hai
người bọn họ đều bị trọng thương, thế nhưng thực lực đối phương cao
cường, nội lực thâm hậu, mặc dù bị thương lại không có gì trở ngại lớn.
Mình nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ thực sự phải bị bắt như vây sao?
Không!
Mình sẽ không cho chuyện như vậy phát sinh! Đột nhiên, trong tay
Dương Hiểu Đồng lấy ra một bình thuốc, đây là tiềm lực đan cô trước đây
luyện thành.
Lập tức, trên mặt của cô lộ ra vẻ vui mừng. Cô thế nào lại quên bảo bối
này? Tiềm lực đan, sau khi dùng có thể trong nháy mắt đề thăng thực lực
của chính mình trong vòng ba canh giờ, hơn nữa không có tác dụng phụ.
Dương Hiểu Đồng đem đan dược đảo tay ngược lại phía sau giao cho
Nghiêm Tuấn Trạch, Nghiêm Tuấn Trạch tiếp nhận đan dược, trên mặt duy
trì biểu tình trước sau không đổi, thế cho nên Tống Hào Lâm cũng không
chú ý tới một màn này.
“Ăn nó thực lực sẽ tăng lên, bất quá chỉ có ba giờ.” Dương Hiểu Đồng
nhẹ giọng nói.
“Biết, một hồi anh chặn ông ta lại, em chạy trước biết không?”
“Không được.” Dương Hiểu Đồng thái độ rất kiên quyết, cô tại sao có
thể để Nghiêm Tuấn Trạch một mình tại đây.