còn có một chút sai biệt, xem ra hẳn là người ngoại quốc, chỉ là tiếng Trung
nói rất thành thạo.
“Ông biết hắc minh huyền thạch này tác dụng ra sao?” Người nọ lại lần
nữa hỏi, xem ra hắn đối với tác dụng của hắc minh huyền thạch này rất hiếu
kỳ.
“Ông không phải muốn bán nó sao? Hỏi tác dụng của nó làm gì?” Người
ngoại quốc hỏi ngược lại, hiển nhiên cảm thấy đối phương hỏi ra vấn đề
như vậy là thừa.
“Nó ở trên tay của ta thời gian đã lâu, biết nó cứng rắn dị thường, không
sợ hỏa thiêu, không biết nó có bất cứ tác dụng gì, ngay cả tảng đá kia cũng
là ta tra xét thật lâu mới biết, mang đến nơi đây cũng là vì kiến thức này,
muốn biết nó rốt cuộc là có tác dụng gì.”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, chợt nhìn Dương Hiểu Đồng và người
ngoại quốc : “Nếu như các ngươi ai có thể nói cho ta biết nó tác dụng gì, ta
liền bán cho người đó.”
Người ngoại quốc nghe thấy hắn nói như thế, lập tức nóng nảy, “Tôi có
thể cho ông một giá rất hài lòng, nếu ông chịu bán cho ta.”
“Không bán.” Người bán khoát tay áo, “Nếu như không nói, bao nhiêu
tiền ta cũng không bán. Ngươi không biết còn mua nó làm gì?”
“Không nói gạt ngươi, ta cũng không biết tảng đá kia rốt cuộc có tác
dụng gì, chỉ là trong nhà yêu cầu ta nhất định phải đem nó mua về, chuyến
này mục đích nhằm nó mà tới, hi vọng ngươi có thể bán cho ta, giá gì đều
có thể thương lượng được.”
Mặc dù người ngoại quốc nói rất thành khẩn, thế nhưng người bán thái
độ lại rất kiên quyết, tuyệt đối không bán.