CƯNG CHIỀU EM, SAO NHỎ - Trang 109

Sáng sớm, gió nhẹ thổi bay rèm cửa, ánh nắng ấm áp chiếu vào nhà,

Lý Huyền trở mình trên sô pha, chợt bừng tỉnh, ngồi dậy, ánh mắt tựa như
tia laser, nhanh chóng quan sát khung cảnh xung quanh, vỗ vỗ đầu, ngồi
thẳng người dậy, dần dần nhớ lại chuyện đêm qua, nhìn nhìn sô pha trên
thảm lông, lại cúi đầu kiểm tra váy áo của mình, có hơi nhăn, nhưng vẫn
ngay ngắn.

Lý Huyền đứng lên, duỗi người một cái, chịu đựng ngủ trên sô pha

một đêm, gân cốt cả người đều nhức mỏi, đặc biệt là đầu, vô cùng đau đớn,
nhưng cô phải cảm ơn Lâm Hi, đã không trực tiếp ném cô lại trên đường,
nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.

Cánh cửa trước mặt khép hờ, Lý Huyền đi đến, nhẹ nhàng đẩy ra.

Phòng rất lớn, nhưng giường lại rất nhỏ.

Lâm Hi như chú tôm bé bỏng, cuộn tròn người nằm trên chiếc giường

nhỏ, tư thế ngủ giống như chim sợ cành cong, chau mày, dường như cảnh
trong mơ cũng không thanh thản.

Tại sao lại ngủ như thế này? Lý Huyền buồn phiền, tư thế này không

hề giống với hình tượng phách lối hàng ngày anh thể hiện ra, chẳng lẽ
không phải là ngủ dang tay dang chân thành hình chữ X trên giường, mới
phù hợp phong cách của Lâm đại công tử à?

Anh bây giờ, tựa như đứa trẻ cuộn tròn trong tử cung mẹ, không hề có

cảm giác an toàn.

Lý Huyền quay đầu lại, thoáng nhìn qua bàn cạnh đầu giường, trên

bàn có một khung ảnh, cô đến gần, tò mò cầm lên, đó là tấm ảnh gia đình
được chụp từ rất lâu, ảnh đã ố vàng, có rất nhiều nếp nhăn.

Lý Huyền mới liếc một cái đã nhận ra bé trai đứng giữa người đàn ông

và người phụ nữ trong ảnh, chính là Lâm Hi thời niên thiếu, chỉ là anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.