Lâm Hi chợt bắt lấy tay cô, tựa như bắt được một cọng rơm cứu mạng,
nắm chặt: “Giúp giúp tôi, giúp giúp tôi, cầu xin mọi người, đừng bỏ tôi lại!
Dẫn tôi đi đi mà! Mẹ! Mẹ! Mẹ ở đâu… Vì sao mẹ vẫn chưa tới cứu con?”
Tim Lý Huyền chợt nhói, bị tiếng nói tuyệt vọng mà giãy dụa của anh
siết chặt.
Cuối cùng vẫn mềm lòng, nhất là vừa rồi còn đóng giả làm mẹ người
ta, cô đỡ Lâm Hi đi ra khỏi gara, lấy chìa khóa mở cửa biệt thự.
Có vẻ Lâm Hi cũng tỉnh táo lại một chút, ánh mắt nhập nhèm, nửa
khép nửa mở nhìn về phía cô, nói được một câu hoàn chỉnh: “Tại sao lại là
cô?”
Cơ thể mảnh mai của Lý Huyền gần như bị anh ép xuống mặt đất, thở
hổn hển trừng mắt liếc anh một cái: “Thất vọng lắm hả? Làm hỏng chuyện
tốt của cậu chứ gì.”
Lâm Hi cười, cười khanh khách không dừng lại được, nước mắt trên
mặt vẫn chưa khô, khuôn mặt điển trai dính chút ánh nước, vô cùng quyến
rũ.
Lý Huyền ném anh lên sô pha, chú chó vàng Tây Bảo tung ta tung
tăng từ trên ban công chạy tới, trong nhà có khách nó là đứa vui vẻ nhất,
chảy hết nước dãi xuống mặt Lâm Hi.
“Tây Bảo, tránh ra.” Lý Huyền quát khẽ một tiếng, chú chó vàng
ngoan ngoãn ngồi xuống, bất động.
“Hi Bảo (1), sao gọi thân thiết như vậy?” Lâm Hi thể hiện niềm vui
với cô: “Nếu không, cho cô hôn một cái này.” Dứt lời, anh duỗi tay ôm chú
chó vàng bên cạnh, giả vờ hôn nó, chú chó vàng toét miệng, lè đầu lưỡi to
ra, liếm mặt Lâm Hi.