Lâm Hi đóng cửa sổ lại, dừng xe ở ven đường, cởi áo khoác khoác lên
người cô, nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ yên của cô, khóe miệng Lâm
Hi cong lên, vươn tay, không kìm được mà véo véo chóp mũi của cô, Lý
Huyền cau mày lẩm bẩm một tiếng, hất tay anh ra.
“Em cũng đã lớn như vậy rồi.” Ánh mắt Lâm Hi rất dịu dàng, lẩm bẩm
tự nói một tiếng, lái xe ra ngoài.
Bóng đêm tĩnh lặng, ánh đèn lướt qua khuôn mặt yên tĩnh của cô, phủ
thành một lớp ánh sao.
Lâm Hi tiện tay mở radio trên xe ra, chỉnh âm lượng nhỏ xuống, radio
đang phát một bài hát trong album
《 Mối tình đầu 》của anh, ngay sau đó
anh tắt radio đi, nghe bài hát của chính mình, cảm giác rất kỳ quái. Lâm Hi
xách balo để đằng sau xe, lấy một đĩa album cũ kĩ từ bên trong ra, tên là
《
Đêm
》.
Đây là album đầu tiên Lý Huyền debut, cũng nhờ album này, cô thành
danh sau một đêm, nổi tiếng khắp cả nước.
Giọng hát của cô, cùng với bầu trời, sao trời làm bạn, giống như âm
thanh tự nhiên.
Lâm Hi vừa lái xe, vừa gõ ngón tay lên vô lăng, khó trách, cho dù đã
qua nhiều năm như vậy, giọng hát tự nhiên vẫn có thể chạm đến linh hồn
như xưa.
Lý Huyền trước đây, năm vừa tròn hai mươi, đã có thể một lần thành
thiên hậu, giọng hát của cô quả thật hay đến mức làm người kinh ngạc cảm
thán, nếu không phải cô giải nghệ vào bốn năm trước, nếu cô còn đi trên
con đường ngôi sao nổi tiếng này, không biết bây giờ cô đã đạt tới độ cao
nào.