CƯNG CHIỀU EM, SAO NHỎ - Trang 265

Ngẫm lại, thật sự rất đáng tiếc! Thế giới này mất đi một giọng hát làm

say lòng người như vậy, thật sự đáng tiếc.

Lâm Hi quay đầu bâng quơ liếc cô một cái, không ngờ cô đã tỉnh lại,

ánh mắt nhìn bóng đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, hốc mắt có nước mắt
không ngừng lăn xuống, từng giọt từng giọt, đốt cháy tim anh.

Khóc?

“Lâm Hi.” Giọng Lý Huyền hơi khàn khàn, đột nhiên nói: “Tắt nó đi.”

Lúc này, Lâm Hi lại rất phối hợp, duỗi tay tắt radio trong xe đi.

Lý Huyền hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại một lần nữa.

Lâm Hi cười nhạt một tiếng, nói: “Rất không cam lòng, đúng không?”

“Ừ.” Lý Huyền mở to mắt lần nữa, ánh trăng chiếu xuống hàng mi dài

cong vút của cô, cô khẽ lẩm bẩm: “Tôi rất ghen tị với cậu!”

Từ nhỏ đến lớn, người ghen tị với anh, quá nhiều. Nhưng cô không

giống họ, Lâm Hi cũng không ghét cô, một tay cô đã giúp anh nổi tiếng,
những vinh quang vốn thuộc về cô, cô lại dùng một phương thức khác, cho
anh tất cả.

“Lý Huyền, lời này, tôi chỉ nói một lần, chờ em tỉnh lại, nhớ cũng

được không nhớ cũng không sao, tôi sẽ không nói lại.” Ánh mắt Lâm Hi
nhìn chăm chú vào bóng đêm sâu lắng như nước, vừa nghiêm túc vừa thành
kính nói: “Yên tâm giao ước mơ của em cho tôi, Thánh điện âm nhạc mà
em khát vọng đã từng bỏ lỡ, tôi dẫn em đi.”

“Được.” Khóe miệng cô cong lên, khuôn mặt tươi cười còn đẫm nước

mắt, giống như một cô bé, vươn ngón út: “Ngoéo tay, một lời đã định nhé!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.