ngả người ra, nằm trên đùi của mình, Lý Huyền vô cùng khó chịu, bất chấp
tất cả, nghiêng người nằm xuống, gối lên chân anh, cảm thấy thoải mái hơn
nhiều.
【 Phong cách thay đổi!!! 】
【 A a a!! Đừng cản tôi! Tôi cũng muốn ngủ trên đùi Lâm Hi pa pa
của tôi!
】
【 Huyền Huyền ngủ có thoải mái không? 】
【 Hi Hi thật biết săn sóc, là mẫu đàn ông mặt lạnh tim nóng. XDddd
】
“Ngủ một lát đi.” Lâm Hi đặt tay lên mắt cô, giúp cô che ánh nắng
ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp.
“Không ngủ được.” Lý Huyền nhắm mắt lại lẩm bẩm nói: “Nếu không
cậu hát tôi nghe một bài đi.”
Ban đầu cô cũng chỉ định nói đùa, muốn vỗ về cảm xúc của anh,
không nghĩ tới Lâm Hi lại thoải mái đồng ý: “Cô muốn nghe bài gì.”
“Gì cũng được.”
Anh hát bài gì, đều hay.
Một bàn tay của Lâm Hi nhẹ nhàng che mắt Lý Huyền, miệng ngâm
một ca khúc của Lý Khắc Cần
《 Dạ khúc nửa vầng trăng 》. (1)
“Vẫn thao thức suốt đêm dài
Ngước nhìn vì sao nơi chân trời
Vẫn nghe thấy tiếng vỹ cầm