CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 17

Lạc Lạc không nhanh không chậm bưng đĩa đi qua, đúng lúc cô ta cũng

cảm thấy được có người tới, xoay người lại, vừa vặn va vào tháp trái cây
vừa mới chất xong, lăn trên đất.

“Lạc Lạc!” Chung Chấn Văn cách cô rất gần, vội vàng đứng dậy, đỡ lấy

cô, “Em không sao chứ? Có hù dọa đến em không?”

Bị hù sợ thật ra lại là Phương Thanh Ngọc, trên váy màu đỏ đã dính

không ít nước sốt màu trắng ngà, vội vàng cầm lấy khăn tay lau chùi.

Lạc Lạc trợn trừng mắt, âm thanh không lớn không nhỏ nói: “Đáng

nghét! Mất sức lực cả nửa ngày mới chất được.”

Cũng không biết là đang nói đến người đã va chạm cô đáng ghét hay là

tháp hoa quả bị rơi xuống đảo lộn đáng ghét.

“Thanh Ngọc, có muốn tôi đưa cô vào nhà vệ sinh sửa sang lại một chút

không?” Chung Chấn Thanh ga lăng đứng dậy, để cho Phương Thanh Ngọc
ngồi xuống, đưa khăn tay mới cho cô ta, nhìn vết bẩn trên váy cô ta rất dễ
thấy, nói tiếp: “Hay là xuống lầu mua giúp cô một bộ quần áo khác?”
Ngẩng đầu nhìn Lạc Lạc, nhẹ nhàng trách cứ, “Lạc Lạc, còn không mau
nhận lỗi với chị Thanh Ngọc!” Mặc dù là trách cứ, nhưng trong giọng nói
lại chỉ thấy cưng chiều và yêu thương.

Lạc Lạc vùi đầu ăn phô mai que, mập mờ không rõ nói: “Tháp hoa quả

của em bị đổ mất, ai tới nói xin lỗi em?”

“Không cần!” Phương Thanh Ngọc cũng là người được giáo dục rất tốt,

cười nói: “Lạc Lạc vẫn chỉ là một cô bé thôi, so đo với cô ấy làm gì? Hơn
nữa là do bản thân em không cẩn thận, va vào tháp hoa quả không dễ gì cô
ấy mới chất được. Lạc Lạc, có muốn chị xin lỗi em không?” Âm thanh câu
nói cuối cùng cố ý nâng lên, giống như đang đùa với một cô bé không hiểu
chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.