CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 170

Quý Thiếu Kiệt đang cắn quai hàm, liền cười như không cười đi tới,

“Được rồi, bảo bối, em không mặc gì cả là đẹp nhất. Chúng ta mua về chỉ
để nhìn, không mặc vẫn không được sao?” Anh đứng phía sau gian hàng đủ
loại hình thù kì quái hình tam giác và hình tròn rực rỡ muôn màu, cố gắng
ôm cô nhóc lúc nào cũng giận dỗi vào trong ngực nói nhỏ.

Cô thấp hơn anh rất nhiều, nên từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy được hai

hàng lông mi dài mà vểnh lên, đột nhiên cảm thấy bảo bối này rất gầy, phía
trước cằm có chút trẻ con cũng trở nên nhọn hoắc, mỗi ngày dì Ngô cho cô
ăn cái gì vậy? Sau khi trở về, nhất định phải bồi bổ thật tốt.

Lạc Lạc lại bất mãn vặn vẹo trong lòng anh, muốn đẩy anh ra. Chú à, có

ai rãnh rỗi mà điều chỉnh tình cảm với chú chứ! Chú có mua hay không, ai
thích thì người đó mặc!

Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc truyền vào lỗ tai.

Quý Thiếu Kiệt cảm nhận được người trong lòng cứng ngắc một chút,

sau đó là toàn thân chấn động, liền nâng mắt nhìn xuyên qua hàng loạt giá
hàng.

Đó là một người phụ nữ cao gầy toàn thân mặc chiếc váy đỏ, trong tay

cầm một cái ví màu bạc, hơn hai mươi tuổi, bộ dạng không tệ, hơn nữa
người đàn ông đang đi bên cạnh cô ta khoảng chừng hai mươi bốn hai mươi
lăm tuổi, mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người.

Trái dất này thật đúng là tròn, nhân sinh hà xử bất tương phùng*.

*Nơi cuộc sống không đáp ứng: nó có nghĩa là luôn luôn có một cơ hội

để gặp lại nhau sau khi chia tay người nào đó.

**

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.