Anh vừa đi mất, cô liền sống, cho cá ăn, rồi lại tưới nước cho chậu hoa
lan trong nhà.
Làm cho bác Từ quản gia gấp đến độ xoay quanh ở phía sau.
“Tiểu thư, cá này đã no quá rồi, còn cho ăn nữa nó sẽ no chết mất....”
“Tiểu thư, hoa lan này không thể tưới nước nữa, hôm sau hãy tưới...”
Đợi cô tưới ào ào xong hai ca nước, mới vỗ vỗ tay xoay người rời đi,
bác quản gia ở phía sau vẻ mặt như đưa đám lẩm bẩm, “Nuôi lan một ngày,
công tưới nước ba năm, tiểu thư, lần này cô đã hại chết tôi rồi...”
Đáng lẽ Lạc Lạc còn lo lắng lúc ăn cơm người nào đó lại đến đây làm
phiền cô, nhưng cuối cùng anh vẫn không xuống lầu, liên tục nhốt mình
trong thư phòng, Quản gia đi gõ cửa kêu một lần rồi không dám thúc dục
nữa.
Không xuống cũng tốt. Lạc Lạc cũng không muốn ăn, rất nhanh đã ăn
xong liền chạy vào phòng khách, đóng cửa sổ, khóa cửa chính.
Đang cầm một quyển sách tùy ý lật tới lật lui, liền nghe thấy dưới lầu
truyền đến tiếng xe ô tô, cô rảnh rỗi buồn chán, nên đi qua vén rèm cửa sổ
nhìn xuống dưới lầu, một chiếc xe màu trắng bạc đang đứng trước cửa biệt
thự, một người đàn ông tóc xoăn mặc Tây trang từ trên xe bước xuống, ôm
một chồng văn kiện vội vàng đi vào biệt thự, nhìn bộ dạng anh ta chắc là
nhân viên của công ty.
Lạc Lạc bĩu môi, tốt nhất là bận đến mai luôn đi.
Chỉ có điều hơn mười phút sau, lại nghe tiếng ô tô khởi động, vội vàng
đứng dậy xem.