CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 217

Lúc này, bọn họ nhảy đến bên cửa sổ, anh đặt lưng cô dựa vào cửa sổ,

ánh trăng hoàn toàn bao phủ bọn họ giống như một lớp phấn nền cao quý
nhất trên thế gian, nhìn anh như gốm sứ Như Ngọc mà trang điểm, anh đưa
tay ra, hai tay nâng mặt cô lên, ánh mắt tựa như d,đ.l/q;d có sức nặng, giống
như muốn đi thẳng vào trong lòng cô, “Em có từng nghĩ tới, giữa em và các
anh trai của em thật sự là... tình yêu sao?” Khi nói đến hai chữ tình yêu này,
anh dừng vài giây, hai từ này phát ra từ miệng của anh, có vẻ không lưu
loát, thậm chí còn có chút buồn cười.

“Em có từng nghĩ tới, thật ra em chỉ là lệ thuộc vào bọn họ, hoặc là lấy

cách thức tình yêu thân mật để sống chung với bọn họ, em mới có cảm giác
an toàn?”

Anh nói xong rất chậm, đắn đo cân nhắc từng chữ, khi nói chuyện vẫn

luôn nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô gái dưới ánh trăng.

Lạc Lạc bị hai bàn tay khô ráo của anh nâng mặt, bắt buộc nhìn vào ánh

mắt màu xanh của anh, đầu tiên là không được tự nhiên, người đàn ông này,
ở trước mặt cô lúc nào cũng cường thế như vậy, l'q:d hơn nữa vẻ mặt lúc
nào cũng như một con sói xám lớn, giống như bất cứ lúc nào đều sẽ nghĩ
cách ăn luôn cô, nhưng mà, dần dần, những lời này và ánh mắt của anh
cùng nhau ngấm vào thân thể cô, dần dần cô có chút sợ sệt, giữa cô và các
anh, “Chỉ là bởi vì lệ thuộc vào và cảm giác oan toàn?”

Cô chưa từng bao giờ nghĩ tới chuyện đó, hoặc là hoài nghi tình cảm

giữa cô và các anh trong suốt thời gian qua.

Từ ‘yêu’ trong nhận thức của cô, các anh là là chuyện duy nhất cô có thể

nghĩ đến.

“Ba người, làm sao có thể có tình yêu chân chính?” Mà anh, ngay sau đó

nói như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.