CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 299

Hơn nữa, cô không cẩn thận phát hiện, người nhà họ Quý, bao gồm cả

hai người phụ nữ của nhà họ Quý, bà ngoại của Quý Thiếu Kiệt, tất cả đều
rất cao, cô vốn dĩ cũng không tính là quá lùn, nhưng ngồi ở chỗ này giống
như đang lạc vào đất nước khổng lồ.

Này, quý vị, đừng nhìn tôi có được không! Tôi nuốt cơm không trôi rồi

đây này! Không thấy áp lực tâm lý rất lớn sao! Ở trong lòng cô điên cuồng
gào thét!

Đến bây giờ cô vẫn còn có chút mơ hồ, không biết tại sao đang ở trong

văn phòng của Quý Thiếu Kiệt uống chút rượu, ngủ một giấc, tỉnh lại đã trở
về nơi này, vẫn ở trong tấm chăn bọc về.

Những chấm đỏ trên người được xoa thuốc, đã hoàn toàn lặng xuống,

ngoại trừ toàn thân có mùi thuốc rất nhẹ, thậm chí đều không nhìn ra dấu
vết từng dị ứng.

Giọng nói của ông nội Quý vang như tiếng chuông, chấn động khiến

màng tai cô ông ông. “Các người đừng nhìn, để đứa nhỏ yên tâm ăn bữa
cơm có được không? Nhìn đứa nhỏ gầy như vậy, chậc, còn chưa bằng trọng
lượng của một viên đạn.” Ông cu Quý thật thích dùng viên đạn, đạn pháo,
so sánh tất cả sức nặng của súng ống.

“Đúng vậy, đúng vậy, rất gầy, nhỏ giống như một đóa hoa Tử Đinh

Hương vậy...” Mẹ Quý Thiếu Kiệt dùng đũa gắp một miếng sườn kho tàu
vào trong đĩa trước mặt Lạc Lạc. Bà ngoại trừ nhiệt tình làm việc công ích,
khi rảnh rỗi thích nhất được trồng hoa nuôi cỏ.

“Bánh trôi gạo nếp này ăn rất ngon, bé con, con ăn cái này...” Bà ngoại

Quý Thiếu Kiệt, bà cụ tài hoa sáng suốt, cũng vội vã gắp đồ ăn vào trong
đĩa cho Lạc Lạc. Bà cụ trắng trẻo mập mạp này thích đan áo len, nếu bà nói
Lạc Lạc giống như một cây kim may đồ.... Lạc Lạc nhất định sẽ kêu to, này,
tốt xấu gì tôi cũng có đường cong!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.