CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 300

Sau khi ba Quý Thiếu Kiệt nhận được tin tức, vừa mới từ Bắc Kinh bay

thẳng về đây, ông và ông ngoại của Quý Thiếu Kiệt cùng nhau kinh doanh,
vẫn luôn mỉm cười ngồi đó, tuy ánh mắt không suồng sã như mấy người
phụ nữ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, bọn họ cũng ít khi được phấn chấn
và vui vẻ.

Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Mấy đời nhà họ Quý đều vượng tài

nhưng không vượng người. Ông nội Quý là một người lạnh lùng, chú út
cũng là một người lạnh lùng, nhớ lại nói người ngoài đến sẽ d'đ/l'q/d niệm
kinh, mẹ Quý có có nửa huyết thống của nước Anh, cái này nên thông suốt,
không nào ngờ, đến Quý Thiếu Kiệt cũng là một người cô đơn lạnh lùng,
hơn nữa rất có khả năng nối tiếp theo người lớn ngay cả lạnh lùng cũng
không giữ được, lần này, nghe nói cô gái nhỏ này có thể trị được tốt xấu của
Quý Thiếu Kiệt, cả một đám người giống như nhặt được báu vật quốc gia
vậy.

Báu vật quốc gia? Lạc Lạc lại cảm thấy bản thân giống như con khỉ

trong vườn bách thú, đang bị những du khách vô lương tranh nhau cho thức
ăn hơn đấy.

Cô đưa mắt trừng Quý Thiếu Kiệt, ông chú giả vờ câm điếc, bản thân

chỉ biết hết sức thản nhiên, hết sức tao nhã lo ăn cơm.

Được rồi, có chút không biết làm sao, chỉ có điều tình cảm không thể từ

chối. Cô đành phải cúi đầu đối phó với núi nhỏ đồ ăn trước mặt.

Cảm thấy bản thân ăn rất lâu rất lâu, gần như là nửa thế kỉ, nhưng kim

đồng hồ trên tường nói cho cô biết chỉ mới qua có mười phút.

Mà núi đồ ăn trước mặt không ngừng chồng chất, cô không thể không

giương mắt lên từ trong chén, nhỏ giọng nói: “Cái đó, tôi đã gần no rồi...”

“Không được! Nhất định phải ăn hết!” Tất cả mọi người đều trăm miệng

một lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.