CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 309

Ban ngày cô đã ngủ rất nhiều, lúc này trằn trọc không yên, khó có thể đi

vào giấc ngủ, nhưng không biết từ lúc nào, ý thức mơ hồ, vẫn là đang ngủ,
trong lúc đó hô hấp của cô, tất cả đều gọi các anh của mình, “Anh... Anh...”

Em phải rời đi, rời khỏi các anh, các anh có biết không? Các anh, có

từng đi tìm Lạc Lạc không? Các anh có lo lắng cho em không...

Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cô nhớ lại một bài thơ của

Tagore, lữ khách, bạn nhất định phải đi sao? Đêm nay yên tĩnh, bóng tối
ngủ mê trên nhánh cây. Trên ban công đèn đuốc sáng trưng, có rất nhiều
đóa hoa Ly tươi mới, ánh mắt tuổi trẻ vẫn còn tỉnh táo...

Cô phải cô đơn bước trên một hành trình ngắn.

***

Trong lúc ngủ mơ màng, cô giống như con nai, chạy băng băng trong

khu rừng dày đặc u tối để tưởng niệm.

Đầu lông mày nhẹ chau lại, tiếng nói mộng mị nỉ non.

Một bàn tay, dạo chơi trên người cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.