CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 339

Anh thả sô-cô-la nhãn hiệu Tùng Lộ, lại đi chọn sữa tươi và bánh mì,

không nhanh không chậm đi đến bãi đỗ xe.

Nhưng mà, đi tới đi lui, anh thấy có chỗ càng ngày càng không thích

hợp.

Bóng lưng của cô gái tóc ngắn đó, vẫn luôn lúc ẩn lúc hiện trước mắt

anh, một cảm giác quen thuộc khó hiểu ập đến.

Bóng lưng đó, bóng lưng đó.....

Anh đã đi tới cửa xe, lại không kịp buông những túi hàng trong tay,

trong lòng luôn có giọng nói thúc giục, anh hãy quay lại xem, quay lại
xem...

Đã lâu rồi tim anh không còn đập nhanh như vậy, đợi anh chạy về trước

giá hàng vật dụng thường ngày, thì đâu nào còn bóng dáng của cô gái ấy?

Anh ôm ngực thở hổn hển y như một tên ngốc, chạy từ phía trước đến

phía sau, tìm khắp từng gian hàng trong siêu thị, nhưng đâu nào nhìn thấy
người?

Anh đứng ngay lối ra của quầy thu ngân, thất vọng buồn bã, trong khoan

ngực cảm nhận sâu sắc, điềm báo kỳ lạ nhưng lại muốn khóc.

Anh nhìn thấy hai cậu nam sinh đang đứng xếp hàng chờ thanh toán

không xa, vội vàng bước qua, “Có thể cho tôi mượn điện thoại di động của
hai cậu được không?”

“Vì sao phải cho anh mượn? Một cậu nam sinh nghiêng đầu, dùng ánh

mắt đánh giá bệnh nhân thần kinh nhìn anh.

“Cô gái mà các cậu vừa mới chụp hình, rất giống với cô em gái bị mất

tích của tôi, có thể cho tôi nhìn ảnh mà các cậu đã chụp được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.