CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 341

Cô cũng không nói cho Sa Lệ biết, Quý Thiếu Kiệt hoàn toàn không có

khả năng đồng ý cho cô về nước. Nếu để chú ấy biết, nói không chừng tối
nay đã bị đưa về rồi.

Cô quay đầu, nằm úp sấp trên cửa sổ xe, nhìn phong cảnh ở bên ngoài

không ngừng thụt lùi về phía sau, không để ý đến kháng nghị của Sa Lệ mà
ấn kính cửa sổ xuống, tham lam hít thở không khí l;q,d tươi mới lạnh và
khô ráo, tất cả đều vừa quen thuộc vừa xa lạ, đừng Kim Chung, đường Ái
Quốc, quẹo một cái, chính là phố Chi Lan, nơi ấy có bánh phô mai cô thích
ăn.... Nhiều năm trôi qua như vậy, cửa tiệm này chắc đã đóng cửa rồi?

Cô mang theo cảm giác kỳ lạ và căng thẳng, tất cả đều xem qua từng cái,

mỗi khi nhìn thấy những cửa hàng, trường học vẫn còn trong trí nhớ, thậm
chí là quầy hàng bán truyện tranh của ông cụ, trong lòng sẽ buông lỏng một
chút, giống như, thành phố này vẫn không vứt bỏ cô.

Cô vô cùng hưng phấn, chỉ cho Sa Lệ xem, “Nhìn này, trường tiểu học

của mình ở trên đó, bảo vệ cửa rất hung dữ, sẽ mắng con nít.......”

“Phía trước này là tiệm bánh ngọt, hai lớp sữa và một cây...”

“Lần trước, không phải Quý đổng đã đặt biệt tặng bánh hai lớp sữa qua

cho cậu sao?”

“Chú ấy không chuyển qua thì làm sao có thể ăn tươi mới như vậy

được....”

Dọc đường, cô nói nói cười cười với Sa Lệ, rõ ràng rất vui vẻ nhưng

trong lòng trước sau vẫn bao phủ nhàn nhạt ưu thương.

Trong thành phố này, mỗi một chỗ nhớ lại đều có bóng dáng của ba

người....

Mấy năm qua, không biết các anh đã trở nên như thế nào rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.