CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 356

“Không sao, em cứ coi tất cả mọi người dưới khán đài không tồn tại,

chuẩn bị tối lời thoại, giống như chỉ nói cho một mình anh nghe, anh sẽ
ngồi dưới khán đài.” Anh mỉm cười, ngồi xổm xuống sửa sang lại váy cho
cô, đứng dậy kéo cửa, đưa cô đi ra ngoài.

Kết quả, tối hôm đó, Chung Tĩnh Ngôn vô cùng thành công.

Tác phẩm của cô, đạt được giải nhì, đối với những người đồng cấp thì

phải vô cùng chuyên nghiệp mới có thể đạt được thành tích tốt như vậy.

Tối hôm đó, cô đã phát biểu cảm nghĩ của bản thân.

Cô mặc lễ phục hoa lệ đứng giữa sàn catwalk hình chữ T, viên Lam Bảo

Thạch bóng loáng giữa cổ, khuôn mặt cô không phải là đẹp nhất, nhưng cô
đứng ở nơi đó, cả người tản ra hơi thở kiều mị, vòng eo không bằng một
nắm tay, nhìn những người dưới khán đài bình tĩnh nói: “Tôi xin cảm ơn
người đã mang đến cho tôi linh cảm thiết kế, bất kể bọn họ còn trẻ hay già
đi, giống như một chiếc lá cây kẹp vào trong sách, có lẽ bị năm tháng
nhuộm dần biến thành khô héo, không còn nhan sắc và vinh quang như
ngày đó nữa, nhưng ở trong lòng tôi, bọn họ là nơi tốt đẹp để cho tôi nhớ
lại, mỗi một ngày đều vẫn đang vui vẻ tiếp tục sống, tôi sẽ vĩnh viễn quý
trọng.”

Có người dạy cô, coi tất cả mọi người dưới khán đài như không tồn tại,

muốn lời nói chỉ nói cho một mình anh nghe. Nhưng mà, lời nói này, cô
cũng nói cho các anh đã bốn năm không gặp nghe.

Sau khi kết quả cuộc thi được công bố, cô ở phía cánh gà gọi điện cho

Quý Thiếu Kiệt, “Vì sao những thứ tôi thích như ca hát, khiêu vũ,… vẫn
luôn làm không tốt, nhưng những chuyện tôi chỉ tuỳ tiện tốn công sức thì
ngược có được thành tích tốt?” Cô vừa hưng phấn lại vừa tiếc nuối.

Cô biết anh đang ngồi ở hàng ghế thứ nhất dưới khán đài, trong điện

thoại anh tạm dừng nửa khắc, giọng nói nghe qua có chút kỳ lạ, “Mặc kệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.