CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 383

Cô cho là, cách hàng rào rỉ sắt, nhìn thấy những cô gái nhỏ mặc váy

bồng bồng xinh đẹp ăn kem đủ mọi màu sắc trên đường đều là thiên sứ. Chỉ
có thiên sứ, mới xứng đáng có quyền lợi như vậy.

Đến khi có một ngày, Chung Bang Lập hòa ái dễ gần đã đem đến một

chiếc váy hoa mà so với những cái cô thấy trước đây còn xinh đẹp hơn rất
nhiều mặc vào cho cô, Chấn Thanh vừa gọn gàng lại vừa anh tuấn đưa cho
cô một cây kem toả ra khí lạnh, cô thẩn thờ ngây người, không dám đưa tay
đón, chỉ nghiêng đầu tìm kiếm đồng bạn nhỏ gầy kéo nước mũi giống cô.
Cô nghĩ cô đã chết sao rồi sao? Nghe người ta nói, đứa trẻ ngoan khi chết đi
sẽ được lên Thiên đường làm thiên sứ, chỉ có thiên sứ mới có thể mặc váy
nhưu thế, ăn kem như vậy.

Thật là hết sức may mắn, cô không tìm được bất kỳ một đồng bạn nào,

người khác vẫn còn ở nhân gian, mà cô thế nhưng vào Thiên đường.

Có một ngày, nửa đêm cô muốn đi tiểu một chút, khi đó, trong nhà vẫn

còn chưa lắp đặt thiết bị đầy đủ, chỉ ở lầu một có một toilet, lúc ấy cô còn
nhỏ nên không biết dùng bồn cầu cho lắm, không cẩn thận vẩy nước tiểu
dọc theo bồn cầu, đúng lúc này Mã Hoa đẩy cửa đi vào, bà khoanh tay, từ
trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt vô cùng ác độc và hận thù nhìn chằm
chằm vào thân hình nho nhỏ của cô, nói, "Mày thật làm cho tao ghê tởm!
Sao mày không chết luôn đi! Cút ngay!"

Ánh mắt đó, giống như rắn độc, những lời đó, con người thật sự có thể

nói ra sao?

Cô bị sợ đến nửa người cũng đã tê rần, dán lưng lên bức tường gạch

men sứ lạnh lẽo, không dám làm một cử động nhỏ nào, thật sự rất sợ bà
đuổi cô ra khỏi Thiên đường.

Mã Hoa không đuổi cô ra khỏi Thiên đường, nhưng lại xách cô như

xách con chó nhỏ, giơ tay lên nắm gáy ném cô ra ngoài cửa toilet.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.