Bọn họ ôm cô đi vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, ôm cô ra
ngoài, để lại một người, thay phiên tắm.
Cô cũng thật sự mệt mỏi, bay đường dài, khẩn trương thi đấu, bị Trần
Quân Mặc bắt đi, gặp lại các anh, Quý Thiếu Kiệt. . . . . .
Cô ở trong lòng bọn họ ngủ rất nhanh, nhưng lại ngủ không được yên
giấc, nửa đêm tỉnh lại nhiều lần, mỗi lần cũng có thể cảm nhận được các
anh một trái một phải nhìn cô chăm chú, giống như nhìn hoài không đủ vậy.
. . . . .
Cô thật sự rất mệt mỏi, mơ mơ màng màng cười với bọn họ, hai chân
tùy tiện tách ra theo thói quen, gác trên bụng ấm áp của bọn họ, tiếp tục
ngủ. . . . . .
Cô mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ, cô thế nhưn thấy được ba mẹ
mà cô chưa từng thấy mặt, . . . . . . Cô vẫn còn nhỏ rất nhỏ, đó là người có
khuôn mặt mơ hồ, dắt tay cô, chạy khắp trời khắp đất trong đồng ruộng, có
lẽ là mùa xuân, có nhiều hoa dại nở đầy màu sắc khác nhau, khắp nơi đều là
hương thơm ngào ngạt, biển hoa rực rỡ huy hoàng, làn gió ấm áp lay động
tóc cô, cô cười khanh khách, nói, ba mẹ, hai người dắt tay con, con mới sẽ
không bị vứt bỏ. . . . . .
Cuối cùng cô vẫn phải ngã nhào trên đất, cây cỏ mềm mại đỡ lấy sức
nặng của thân thể cô, tuyệt không đau một chút nào, cô muốn ba mẹ cười
nói, nhìn xem, Lạc Lạc của chúng ta rất kiên cường nha, té ngã cũng không
khóc, nhưng mà, đợi nàng bò dậy, lại không thấy được hai bóng dáng đó
đâu. . . . . .
Khi tỉnh lại, trong đầu cô trống rỗng, đúng hơn một mảnh mờ mịt, tại
sao cô lại mơ thấy ba mẹ? Trừ khi ở trong cô nhi viện ra, đã thật lâu thật lâu
rôi cô không mơ thấy bọn họ. . . . . . Cô giơ tay lên, sờ sờ khóe mắt, ở chỗ
ấy tìm được một chút dấu vết trong mơ.