Chung Tĩnh Ngôn nằm ở trên giường, cô biết các anh đang nhìn chằm
chằmvào nơi đó, quá lâu, lâu đến nỗi cô bắt đầu sợ, lỗ đít nhỏ lo lắng ngọa
nguậy. Tư thế như vậy với nàng mà nói không phải lần đầu tiên, nhưng ở
trước mặt bọn họ xuất hiện "Khẩn trương" cũng là lần đầu tiên.
Nhưng, giờ khắc này, có đôi môi dịu dàng rơi xuống, khẽ liếm cánh hoa
cúc, hoàn toàn bao trùm nếp nhăn của cô, mút khẽ.
Mùi vị, tuyệt vời làm cho người ta sợ hãi, tà ác giống như ngày cuối
cùng lại tới.
Cô giống như bị phỏng, mông chợt co rụt lại về phía trước, giùng giằng
lật người, lại bị anh cả bắt được ôm vào trong lòng, "Lạc Lạc ngoan, đừng
sợ, là anh. . . . . ."
Hô hấp nóng rực phun trên viền tai nàng, cô lại cảm thấy xa lạ, muốn
tránh khỏi dục vọng mãnh liệt đang bao quanh thân cô đến phát run.
"Đừng. . . . . . Anh, em không muốn như vậy. . . . . . Em, em mệt quá, em
không thoải mái. . . . . ." Cô khó khăn nói, trong đôi mắt to thế nhưng tràn
ngập hốt hoảng và hoảng sợ.
Chấn Văn lo lắng nằm sấp qua, sờ sờ cái trán của cô, lại sờ sờ của mình,
không bị sốt mà.
Đó chính là mệt mỏi, mới vừa bị tên nhóc hư hỏngTrần Quân Mặc làm
cho kinh sợ. Em gái của bọn anh, thói quen vẫn không thay đổi, mỗi lần
mệt mỏi sẽ phải ngủ, một chút cũng không thể chống đỡ.
Chấn Văn và Chấn Thanh sờ sờ phía dưới đã vừa cứng vừa vểnh lên,
nhưng vẫn hiểu dụ dỗ cô, "Vậy thì ngủ đi. Đi ngủ sớm một chút, chúng ta
còn có rất nhiều thời gian. . . . . ."