Chung Tĩnh Ngôn nghe được tiếng rên khẽ đó, cực kỳ hả giận, lại vùi
đầu tiếp tục cắn đỉnh nhọn đang nổi lên cái thứ hai, cái thứ ba, ah, có cái gì
đó không đúng, đỉnh nhọn này nhỏ cứng rắn giống như cục đá vậy, đau răng
đấy. . . . . .
Cô ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng của Quý Thiếu Kiệt di chuyển trên mặt
cô, mỗi một tấc di chuyển, liền nhiều một phần khát vọng.
Trong bụng mềm nhũn. Mặc kệ trong lòng cô nghĩ như thế nào, bốn năm
qua, cô là do anh chăm sóc, thân thể của cô sớm thành thói quen anh.
Kìm lòng không được, cô khẽ giang rộng chân ra, mặc cho cái tay đang
tự do ra vào chỗ riêng tư ấy.
Về phương diện này, kỹ xảo của anh vẫn rất cao, ngửi thấy mùi vị quen
thuộc của anh, bị anh ôm thật chặt vào trong ngực, bị anh vuốt ve lúc nặng
lúc nhẹ, nơi nào đó trong lòng đã bắt đầu hòa tan.
Chỗ của bọn họ, là một nhà hàng nổi tiếng với các món ăn gia đình
trong thành này, vị trí vắng vẻ, bình thường cũng không lộ ra bên ngoài, chỉ
tiếp đón số quan chức cao cấp và thương nhân quen biết.
Cả phòng toilet cũng không lớn, chỉ thiết hai phòng sát nhau, lúc này tất
nhiên không có một người. Dùng hương thơm thiên nhiên, trong cảnh vật
ưu nhã trung lộ vẻ xa hoa khiêm nhường.
Căn phòng nhỏ kế bên cũng không lớn, đại khái khoảng hai mét vuông,
bốn phía đều khảm kính đen, tự dưng lộ ra một loại mập mờ, làm người ta
vừa không thấy rõ nguyên cớ, lại lộ ra chút nguyên cớ.
Lúc này, hai người đã hơn tháng không gặp, ở trong một không gian thu
hẹp này, chỉ là vuốt ve như vậy, bị nắn bóp, lại giống như củi khô. Lửa
mạnh, trong cơ thể hai người cũng phập phồng khát vọng.