Bắp đùi trắng, vớ màu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng, cặp mông
căng tròn lúc vểnh lên lúc hạ xuống, lại vểnh lên hạ xuống, rõ ràng chỉ là
động tác xách quần đơn giản, ánh mắt long lanh nửa trừng nửa không trừng,
nửa cáu nửa không cáu, cũng là một phen quyến rũ không nói nên lời. Hoặc
mê người, mềm mại không chịu được.
Mắt thấy nơi miếng thịt nhỏ sẽ bị bao lại, Quý Thiếu Kiệt mở cánh tay
dài ra, ôm cô vào trong ngực, hơi thở nóng hổi phả lên hai bên má cô: "Bảo
bối, nhớ kỹ lời anh nói..., em là người phụ nữ của Quý Thiếu Kiệt anh,
ngoại trừ anh ra, không được lên giường với bất cứ người nào cả."
Bên trên vừa nói chuyện, bên dưới, cách một tầng vải, anh phủ bàn tay
lên nắm thịt nóng hôi hổi, vân vê nhiều lần. Vừa làm, vừa cuối đầu nói:
"Bảo bối ngoan, cùng anh trở về đi thôi, hửm? Đừng chọc anh tức giận.
Không phải em rất thích nước Anh sao? Chờ anh hết bận chuyện bên này,
nhiều nhất là một hai năm, chúng ta liền qua bên đó định cư. . . . . ."
Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo giọng điệu đặc biệt lười biếng
dụ dỗ.
Đôi mắt to đen nhánh của Chung Tĩnh Ngôn rõ ràng đã tràn đầy hơi
nước, nhưng bên tai bị anh thổi khí nóng như vậy, lại đột nhiên bị anh xoa
nắn chỗ mẫn cảm nhất, trong lúc bất chợt liền quên d'đ/l'q.d mất bản thân
mình muốn nói cái gì —— cô nên phản bác, cô chưa bao giờ thừa nhận
mình là người phụ nữ của Quý Thiếu Kiệt.
Đầu cô bị ôm chặt trong ngực anh, nơi đó, phía dưới lớp áo T-shirt màu
xanh đậm, có đỉnh nhọn nhỏ không thấy được nổi lên, đang cọ trên mặt cô,
cô oán hận đưa răng lại cắn —— Ahhh, người nọ bị cắn phải.. không nhịn
được kêu nhỏ ra tiếng, giống như là trừng phạt cô, tay vừa trượt một cái liền
chen vào trong khe hở nhỏ của cô.