CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 453

Chung Bang Lập tức giận nói, "Thiếu Kiệt, tôi tôn kính cha cậu và Tư

lệnh Quý, bốn năm trước cậu giấu diếm chúng tôi đưa Lạc Lạc đi, tôi đã
không truy cứu, nhưng bây giờ, dựa vào cái gì cậu lại muốn đưa con gái tôi
đi?"

"Dựa vào bốn năm qua Chung Tĩnh Ngôn ở chung một chỗ với tôi,

không bị bất kỳ uất ức nào!" Quý Thiếu Kiệt cương quyết nói.

Ba cha con nhà họ Chung nhất thời tức cười. Đúng vậy, ở cùng với một

người ngoài như anh ta lại chưa từng bị uất ức gì, mà mới vừa về nhà, bọn
họ lại để cho Lạc Lạc bị một cái tát.

Lôi Trí Viễn thờ ơ nhìn một màn này, đột nhiên nói, "Xin lỗi đã quấy

rầy, tôi không biết giữa các người xảy ra chuyện gì, chỉ là, đi hay không đi,
sao không nghe ý kiến của bản thân Chung Tĩnh Ngôn một chút?"

Giọng điệu của Lôi Trí Viễn lạnh nhạt cao nhã, nhưng lại có một phần

uy nhiếp vô hình, Quý Thiếu Kiệt và Chấn Thanh Chấn Văn lại hoàn toàn
bình tĩnh, không hề lên tiếng nữa.

Tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Chung Tĩnh Ngôn.

Chung Tĩnh Ngôn cảm giác ngón tay ôm trên người nắm thật chặt, hình

như muốn nói, "Đừng do dự, đi theo anh!"

Cô ngẩng đầu, nhìn vào trong đôi mắt màu xanh dương, giống như bốn

năm qua, cũng không lộ vẻ hết sức nhiệt tình, lại kiên định, cường thế, đối
với cô vĩnh viễn mang theo một chút sức lực dụ dỗ, giống như đi theo anh,
liền cái gì cũng không cần nghĩ, tất cả đều có anh sắp xếp.

Vậy mà, dưới ánh mặt trời mùa đông, ánh mắt của các anh, lo lắng như

vậy, mơ hồ hàm chứa mong đợi nhất định, đó mới là giấc mơ cô ôm ấp bốn
năm qua không phải sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.