"Nhưng mà, tại sao nó lại cứng rắn như vậy, giống như tảng đá, vừa
đụng sẽ rất đau. . . . . ." Em gái nắm ngón tay của bọn anh, nhẹ nhàng ấn, vỗ
vào hai con thỏ của mình, trong đêm tối, cô hoang mang nháy mắt.
Lòng bàn tay của bọn anh, sớm thấm ra mồ hôi, nóng bỏng, ươn ướt, chỉ
dám dùng đầu ngón tay khô ráo sờ nhẹ chỗ thần kỳ đó, mềm mại, cứng cáo,
đường cong phập phồng, cảm xúc trong mềm có cứng, —— cùng với bọn
họ hoàn toàn khác nhau.
Một khi ngón tay bắt đầu chơi đùa, liền không dừng lại được nữa.
Ngay cái nho nhỏ dưới áo ngủ, Chấn Văn đụng phải ngón tay của Chấn
Thanh, một khắc đó, bọn họ thất kinh, văng ra như điện giật, giống như làm
chuyện xấu bị người ta phát hiện, trên mặt đáng xấu hổ nóng lên như phát
sốt.
Bọn họ rụt thân thể lại cứng ngắc thành một đoàn, cố gắng không để cho
bản thân mình tiếp xúc được bất kỳ vật thể nào.
Nhưng mà, hô hấp và nhịp tim của bọn anh, trong đêm tối, vang dội như
vậy, liên tiếp, giống như có thợ săn bao vây chặn đánh bọn họ.
Hồi lâu, giống như qua một thế kỷ, có lẽ chỉ là mấy phút, em gái đã phát
ra tiếng hít thở đều đều, giống như là nghe theo chỉ dẫn của số mệnh trong
chỗ u minh, không biết người nào bắt đầu trước, ngón tay của bọn anh, ở
trong bóng tối trầm mặc trao đổi chỗ chơi đùa.
Đêm hôm đó, hai tên thiếu niên mất ngủ.
Ở giữa bọn họ, chính là thiếu nữ đã hoàn toàn khác với cô gái nhỏ trong
nhận thức của bọn họ đang ngủ say.
Cô có hai con thỏ cứng rắn như quả hạch và mềm giống như nước trái
cây.