Mỗi lần, anh đang ở trong nước, chỉ cần nghĩ đến trên thế giới này, có
một cô nhóc mềm mại, cô ấy giận hờn với bạn, làm nũng, khiến cho bạn hết
lần này đến lần bất đắc dĩ nhân nhượng, dịu dàng thỏa hiệp, cô ấy làm cho
cả người bạn cảm thấy thoải mái, tràn đầy lực lượng, tràn đầy hi vọng, ——
thật sự, chỉ cần suy nghĩ một chút, vuốt ve chỗ có mô hình địa cầu d'đ/l'q;d
của cô, hoặc là chỉ nhìn chăm chú vào hình của cô, trong lòng anh đã tràn
đầy hạnh phúc, vui mừng đến toàn thân phát run, dù cô nhổ nước bọt với
anh, đi tiểu, dù cô muốn ăn thịt của anh, anh cũng nguyện ý, loại cảm xúc
cuồng nhiệt có chút biến thái này, ngoại trừ chính anh ra thì không người
nào có thể hiểu được.
Cái gì anh chiều cô, chỉ cần cômuốn, sao trên trời cũng nguyện ý hái cho
cô. Chỉ cần, cô chịu an tĩnh để anh ôm vào trong ngực.
Anh cho là, ít nhiều gì cô cũng chút thương anh.
Ở khách sạn Hán Đường, với tính tình của anh, anh hoàn toàn sẽ không
cho cô cơ hội lên sân khấu. Mặc dù đêm đó truyền tới tin tức, Chung Chấn
Thanh sẽ không tham dự cuộc tranh tài, nhưng dù sao cũng ở trong cùng
một thành phố, khó đảm bảo sẽ không có cố ý nhận ra cô rồi truyền ra
ngoài.
Nhưng mà, anh vẫn cứ chứa một chút may mắn như vậy, đối với cô, anh
càng ngày càng không đành lòng cự tuyệt.
Nhưng toàn bộ đều là may mắn sao? Với việc anh ở trên thương trường
nhiều năm như vậy, anh đã sớm biết không thể cho thủ một chút xíu cơ hội
nào, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân mình, đạo lý này,
anh hiểu rõ hơn ai hết. Anh cũng chỉ là muốn thử, muốn đánh cuộc, muốn
xác định, trải qua bốn năm, cho dù cô có dây dưa với hai người anh trai bỏ
đia kia của cô đến bây giờ thì cô cũng sẽ chọn anh! Sẽ yêu anh! Sẽ đi cùng
anh!