Chung Tĩnh Ngôn bị sợ đến quay đầu, trên cửa sổ xe, bị người ta đập
một quả hồng hồng, nước bắn tung toé như máu.
Cô tức giận hạ cửa sổ xe xuống, đang định chất vấn, trên chiếc xe đối
diện, một người đàn ông đầu hói khoảng bốn mươi tuổi tựa đầu vươn ra,
chìa ngón giữa, "Gì mà Thị trưởng rách nát? Chuyện loạn luân cũng làm
được! Còn không mau cút xuống đài đi. . . . . ."
Chung Tĩnh Ngôn tức giận đến toàn thân phát run, Chấn Thanh nhanh
tay bấm cửa sổ lên, ngăn cách người đàn ông miệng rộng vẫn không ngừng
khép mở ngoài xe.
"Đừng để ý đến ông ta." Anh sờ sờ đầu của cô, không giải thích gì
nhiều.
"Anh. . . . . ."
Rất nhiều lời đã đến bên môi, đèn đỏ chuyển sang xanh lá, Chấn Thanh
thả tay cô ra, đẩy cần phanh, xe trượt về phía trước.
"Lạc Lạc, còn nhớ rõ nơi này không?"
Chấn Thanh đưa cô đến quán cà phê Thời Gian, Chung Tĩnh Ngôn sững
sờ ngắm nhìn bốn phía, nơi này gần như không có gì thay đổi, bốn năm
trước cãi vả một trận với Mã Hoa, cô bực tức đi ra, được chú già nhặt đi,
bắt đầu một cuộc sống khác.
Trở lại nơi này, thậm chí nhân viên phục vụ bưng nước ép dưa dấu lên
cho cô vẫn còn làm việc ở đây.
Cô vốn nên rất vui vẻ, không phải sao? Các anh trai dụng tâm yêu cô
như vậy, đây là nơi cuối cùng cô từng ở, bọn họ nhất định cho là, nơi này là
nơi cách cô gần nhất.