CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 569

Làm lãnh đạo mới nhậm chức của thành phố, mấy ngày nay anh đang

đối mặt những cơn mưa gió, em ruột không tuân theo quy định, anh em loạn
luân, liên tiếp, chuyện nào đối với anh cũng đều mang tính huỷ diệt, dù cô
chỉ là làm người đứng xem, dường như cũng có thể cảm nhận được cái loại
áp lực trầm trọng đó.

Bốn năm qua, anh và Chấn Văn đều sống rất tốt, tuổi trẻ tài cao, mấy

năm sau sẽ hoàn toàn quên cô em gái này, cùng kết hôn với Phương Thanh
Ngọc hay là một cô gái may mắn nào đó, có thể hạnh phúc bình tĩnh sống
hết một đời, cần gì phải lựa chọn con đường đầy bụi gai ba người cùng đi.

Có lẽ gặp nhau lần nữa chính là bản thân cô sai lầm, nếu đã có thể yên

ổn tách ra bốn năm, thì có thể tách ra bốn mươi năm, tội gì lại phải quấn lấy
nhau.

Cách lâu như vậy, có lẽ cô thật sự không cần thiết cố chấp trở lại lúc ban

đầu nữa.

"Anh, ngày mai em đi rồi, anh sẽ không cần vất vả như vậy nữa." Cô

không nhịn được nói, trong giọng nói, đúng là vẫn còn mang theo buồn bã
và mất mác.

". . . . . . Làm sao có thể vất vả?" Đúng lúc dừng đèn đỏ, Chấn Thanh

kép phanh tay, quay mặt sang nhìn cô mỉm cười, hàm răng trắng như tuyết,
"Lạc Lạc, chỉ cần em ở bên cạnh bọn anh, mỗi một phút đều là hạnh phúc.
Khi không có em, bọn anh mới cực khổ." Trên mặt anh tràn đầy cưng chiều,
nắm lấy tay cô đang đặt trên đầu gối.

Trong lòng Chung Tĩnh Ngôn đau xót, "Anh, em. . . . . ."

Đột nhiên, một cái cái gì đó nện vào cửa sổ xe bọn họ, phát ra tiếng

“Bốp” thật lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.