càng ít, bộ phận lửa càng ngày càng nhiều, bước chân càng ngày càng nhẹ,
quả thật giống như một chú chim nhỏ đang trở về tổ.
Cho đến khi dừng lại trước mặt anh, anh cao như vậy, cô hơi ngước đầu
nhìn anh, nhìn ngược bóng bản thân mình trong đôi con ngươi tinh tường
màu xanh của anh.
Anh mỉm cười, khóe mắt có nếp nhăn nhợt nhạt, duỗi tay về phía cô, cô
liền thả tay mình vào bàn tay to khô ráo ấm áp đó.
—— có lẽ anh vẫn khiến cô đoán không ra, có lẽ anh có những người
phụ nữ khác, nhưng mà, bốn năm qua, anh vẫn cứ đứng ở đó, bất cứ lúc nào
cô cần, anh vẫn luôn đứng ở nơi cô cần nhất.
Vẫn luôn là anh, không có người nào khác.
Thật ra thì, buổi sáng khi cô nhìn thấy tờ báo đó, thì đã có dự cảm, nhất
định sẽ trong thời gian ngắn nhất sẽ nhìn thấy anh, chú già nhất định sẽ tới!
Cô biết, chú già không thể nào để mặc cô bị tổn thương. Cho nên, cô mới
không sợ hãi, cô mới giống như hoàn toàn không đếm xỉa đến, bởi vì cô
biết, vẫn luôn có một người đứng yên một chỗ là tốt rồi, bất kể sấm sét vang
dội, cô đều sẽ yên ổn.
Quả nhiên, chú già đã tới.
Cô vẫn luôn đặc biệt thiếu cảm giác an toàn, có một nút thắt rất nhỏ. Cô
Nhi Viện lạnh lẽo, mẹ nuôi đáng sợ, tuổi thơ cô đơn và Thiếu Nữ Thời Đại,
tạo thành bóng ma rất lớn trong lòng cô, cô không dễ dàng tiếp nhận người
khác, cô sợ người xa lạ, sợ tình cảm xa lạ, cô vẫn cho là cánh cửa đó trong
lòng cô chỉ có thể rộng mở với anh trai, bởi vì đối với cô mà nói, các anh
chính là nguồn gốc an toàn duy nhất.
Trải qua tình huống trong quán ăn Muslim ngày hôm qua, cô biết, thì ra
là, có một người, vẫn đứng ở ngoài cửa lòng cô, chỉ cần cô nguyện ý, là có