Mạnh Tang Du xoa đầu A Bảo, cười tủm tỉm đi qua xỏ giày vào. Bàn
chân be bé của A Bảo lại quay đến cái áo khoác vắt trên bình phong. Mạnh
Tang Du lại cười rúc rích, khoác áo vào, sau đó ôm chặt A Bảo vào trong
lòng, che kín lại, chỉ để hở ra một khuôn mặt cún be bé đáng yêu.
“A Bảo của chị thật thông minh! Nếu có thể nói chuyện thì tốt biết bao
nhiêu!” Mạnh Tang Du thở dài, chậm rãi bước đến bên cửa sổ. Cô biết A
Bảo thông minh đến kỳ dị, nhưng thế thì sao chứ? Dù em ấy có thế nào cuối
cùng vẫn là A Bảo của mình thôi. Hơn nữa, là cún cưng của Mạnh Tang Du
cô, có đặc biệt cũng phải.
A Bảo lại ư ử hai tiếng đáp lại, sau đó chui vào lòng cô, ngửng đầu
ngắm trời đêm sáng ngời ngàn sao. Nền trời đen kịt màu mực như đang đè
xuống, càng tôn thêm ánh sáng của những đốm sao nhấp nhánh. Một người
một cún, hơi thở tạo thành cuộn sương trắng ngay trước mũi, cùng yên lặng
ngắm nhìn.
“A Bảo có thấy mấy ngôi sao kia không? Đó là chòm Thợ Săn, truyền
thuyết nói rằng ngày xưa xửa xừa xưa…” Mạnh Tang Du chỉ một chòm sao
cô có thể nhận ra được, chậm rãi kể về sự tích của nó. A Bảo im lặng dỏng
tai nghe, ánh nhìn trong mắt đen như mực thỉnh thoảng lại chớp, cho thấy
bao ấm áp yêu thương gởi đến người kia.
Mạnh Tang Du đang miệt mài giảng giải, thấy Giáng tử cung cách đó
không xa, bỗng nhiên trầm mặc, biểu cảm nghiêm nghị hẳn đi.
Nhìn cô gái đang nhíu mày ngẩn người này, Chu Vũ Đế biết, cô nhất
định là nhớ tới Hiền phi bây giờ đang nằm trong lòng thứ hàng giả kia.
Miệng bảo là không cứu không cứu, mặc kệ đi, để ý làm gì, thực ra trong
lòng vẫn băn khoăn như cũ. Hắn vốn tưởng rằng Thẩm Tuệ Như là kiểu
người ngoài lạnh trong nóng, cần mình bao dung che chở mới có thể sống
sót trong cung, nhưng sự thật đã rành rành, bất kể là ngoại hình hay nội tâm
cô ta đều quá lạnh lùng. Không như cô gái trước mắt này, vì trái tim mềm