CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 219

“Ối! Nương nương không ổn, Ngũ hoàng tử mắc nghẹn!” Cô cung nữ

kia hoảng hốt làm đổ đĩa trái cây, vừa vỗ lưng Ngũ hoàng tử vừa kêu lên sợ
hãi.

Hiền phi đang cười nói cùng nhóm phi tần thảng thốt, lập tức bật dậy,

kéo giật Ngũ hoàng tử phát mạnh vào lưng chú bé. Sắc mặt Ngũ hoàng tử
đã biến thánh xanh trắng, đôi mắt trợn ngược, hơi thở mong manh, gần như
không thể hít vào nữa.

Đám tần phi sợ hãi, rối rít đứng lên khỏi vị trí của mình, sau rốt thối lui

vài bước, sợ dây vào phiền phức. Tuy trên mặt là biểu cảm lo lắng sốt ruột,
nhưng trong mắt không ít người lại lóe lên sự hả hê khi người khác lâm vào
cảnh nguy hiểm.

Hiền phi thấy con đang từ từ mềm xuống trong lòng mình, cả người

chìm giữa tuyệt vọng, nước mắt cùng mồ hôi trộn lẫn khiến dung nhan xinh
đẹp trở nên chật vật khó nhìn. Cô ta khàn giọng gầm lên, “Đi, đi gọi thái y!
Nhanh!”

“Cô tránh ra, để bản cung.” Mạnh Tang Du nhìn không nổi, đưa A Bảo

đang sủa gấu gấu nhét vào lòng Phùng ma ma, kéo Hiền phi ra, đặt Ngũ
hoàng tử sắp lâm vào hôn mê lên đầu gối mình, đầu Ngũ hoàng tử cúi
xuống, chân giơ cao, dùng sức phát mạnh vào xương vai chú bé. Phát được
năm lần, thấy long nhãn vẫn không rơi ra, lại đặt chú bé xuống mặt đất,
dùng ngón trỏ và ngón giữa cố sức nén xương ngực cậu, lập đi lập lại mười
sáu lần, chỉ nghe ‘phụt’ một tiếng, rốt cuộc long nhãn trong họng Ngũ
hoàng tử cũng đi ra.

Thấy con hôn mê nhưng sắc xanh tím trên mặt đã trở thành hồng hào, hô

hấp đứt quãng cũng đều đều, chân cẳng Hiền phi mềm nhũn, suýt chút nữa
ngã lăn trên đất. Các cung nữ bên cạnh gọi nương nương liên hồi, ba chân
bốn cẳng đỡ cô ta ngồi lên ghế dựa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.