CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 330

Câu nói cuối cùng có ý nhấn mạnh, mỗi từ mỗi chữ phát ra có lực, mang

theo sức mạnh khiến người ta không thể không tin phục. Vương Hoa Sơn
kinh ngạc nhìn qua Hàn Hải, trong con ngươi lướt qua vài ý nghĩ sâu xa.
Anh có cảm giác lúc nãy trên thân người này toát ra thái độ thù địch, mình
đã làm gì có lỗi với anh ta hay sao? Nhưng khí thế uy nghi của anh ta đậm
đặc như thế, thận phận nhất định không đơn giản.

Mạnh Viêm Châu đã tỉnh táo lại trong cơn say là đà, ngượng ngùng chắp

tay với Chu Vũ Đế, “Tôi nói chuyện thường không dùng đầu óc, đa tạ Hàn
huynh nhắc nhở, cũng đa tạ hai vị cảm thông.”

“Không sao, đã biết em gái anh sống trong cung không dễ thì cũng

không nên phóng túng bản thân như vậy, gây phiền toái cho cô ấy. Anh
muốn vực nhà họ Mạnh dậy, có ý tưởng gì?” Chu Vũ Đế trầm giọng hỏi.

Còn chưa chính thức quen biết lẫn nhau đã trưng ra tình cảm anh rể

thắm thiết lo nghĩ cho rồi. Thấy tư thế ‘oai phong’ của Chu Vũ Đế, Diêm
Tuấn Vĩ nghiền ngẫm nghĩ nghĩ.

“Tôi muốn vào quân đội rèn luyện, nhưng cha xảy ra chuyện, trước mắt

không thể xa nhà, chỉ có thể đợi ít hôm nữa xem xét thế nào.” Mạnh Viêm
Châu nghiêm mặt, thái độ bất giác trở nên cung kính.

“Vào quân đội rèn luyện?” Chu Vũ Đế trầm ngâm, từ từ mở miệng,

“Bây giờ thời buổi rối loạn, chờ triều đình yên ổn rồi nói sau, đến lúc đó
không chừng còn chỗ tốt hơn để đến. Còn nữa, cha anh chỉ mới mất tích,
chưa hẳn xảy ra chuyện.”

“Cảm ơn.” Mạnh Viêm Châu kính cẩn đáp lời, không hề phát hiện mình

đã bị ép thế trước khí phách uy nghi của Hàn Hải. Nhưng chỉ nói đơn giản
mấy câu đã khiến mình tin tưởng, an tâm đến vậy, sầu lo trong lòng cũng
giảm bớt, bữa cơm này cả khách lẫn chủ đều vui vẻ hết mực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.