CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 329

“Cha tôi sao? Sao không để Đông Lỗi nói tiếp chứ?” Mạnh Viêm Châu

đẩy Vương Hoa Sơn ra, nghiêm mặt nói, “Tôi biết cha tôi mất tích. Chuyện
lớn như vậy trong kinh ai ai không biết, cho dù bắt tôi ở nhà tôi cũng có
cách biết. Tuy tôi lỗ mãng nhưng không phải thằng ngu, tôi đi rồi thì mẹ,
em gái phải làm sao bây giờ? Trong nhà có mụ Văn di nương khiến mẹ mệt
mỏi, bây giờ em gái lại thất sủng, nếu tôi xảy ra chuyện thì hai người không
có cách sống sót. Đặc biệt là em tôi, trong cung chân thấp chân cao, là cái
chỗ ăn thịt người, nếu tôi không vực nhà họ Mạnh dậy, em tôi sẽ không còn
đường sống. Không biết lúc trước cha mẹ nghĩ như thế nào lại đưa em gái
tới cái chỗ ‘nhận không ra người’ như thế, nếu gả cho Hoa Sơn, bây giờ
không biết hạnh phúc bao nhiêu! Hoàng đế kia giai lệ ba ngàn, sao biết em
tôi tốt đẹp lương thiện thế nào?”

“Viêm Châu, anh uống say!” Vương Hoa Sơn vội vàng đập vai Mạnh

Viêm Châu, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Diêm Tuấn Vĩ cùng Chu
Vũ Đế.

“Lời kẻ say không thể nghĩ là thật, tôi không nghe gì cả.” Diêm Tuấn Vĩ

vội vàng xua tay, trộm nhìn biểu cảm Chu Vũ Đế. Ối giời, mặt xanh cả rồi
kia, phấn dịch dung dày đến thế cũng không ‘lấn át’ được!

“Đừng uống nữa,” Ánh mắt Chu Vũ Đế lạnh ngắt liếc nhìn Vương Hoa

Sơn, đẩy bát rượu trước mặt Mạnh Viêm Châu ra chỗ khác, thận trọng mở
miệng, “Nói những lời như thế này trước măt chúng tôi cũng không sao,
nếu nói với người khác không phải đã làm hại em gái anh? Em gái anh phúc
phận như vậy, chắc chắn sẽ nhận được hết thảy tôn quý khắp thế gian.”

Đây là hứa hẹn trá hình? Rốt cuộc mấy tháng vừa qua Đức phi nương

nương đối xử với Hoàng thượng như thế nào để ngài ấy lại tình mặn ý nồng
đến vậy nhờ? Diêm Tuấn Vĩ cụp mắt xuống, trong lòng tò mò không chịu
nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.