thức được điều này, không biết vì sao, tim Chu Vũ Đế co rút từng đợt.
Không đau đớn, nhưng có gì đó buồn bã nghẹn lại.
Mạnh Tang Du ôm A Bảo quay trở lại trong điện, thấy lần này A Bảo
không giãy dụa, trong lòng nhảy nhót vui vẻ. Cô vuốt ve lưng A Bảo từng
chút một, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. Trong Cấm cung lạnh lẽo
như băng đá này, chỉ có bé con trong lòng là thực sự thuộc về cô, không cần
phải lo lắng về chuyện phản bội.
Chu Vũ Đế vừa cảnh báo bản thân chớ trầm mê, vừa híp mắt hưởng thụ
âu yếm. Bản năng động vật quá mạnh mẽ, hắn khó có thể kháng cự.
Phùng ma ma pha một ấm trà mang vào, rót đầy cho chủ tử mình một
tách, lo lắng trùng trùng mở miệng, “Từ khi tỉnh lại, Hoàng thượng đã tĩnh
dưỡng được bảy tám ngày, nhưng sao vẫn còn chưa bắt tay quản lý chính
sự, cũng không triệu kiến phi tần? Không phải thân thể đã xảy ra vấn đề
lớn? Nếu như thế, Đại Chu chúng ta sẽ rối loạn mất!”
Vẫn còn đang bận rộn đấu tranh với bản năng, chỉ trong nháy mắt, Chu
Vũ Đế đã tỉnh táo lại, vểnh tai lắng nghe hai người nói chuyện.
Mạnh Tang Du cầm tách trà đến bên môi, khẽ nhấp một ngụm nhỏ,
không để ý nói, “Phương pháp trị nước của Hoàng thượng mưu trí tài tình,
chỉ một thời gian ngắn, triều Chu này không đến nỗi phải loạn. Chúng ta
không cần để tâm đến chuyện mất thời gian này, đến thời điểm tất sẽ hiểu.”
“Quan tâm tới Hoàng thượng sao có thể gọi là chuyện mất thời gian?
Nương nương, bất kể thế nào người cũng nên gởi một phần điểm tâm cũng
được.” Phùng ma ma hơi đau đầu, nhưng cũng chỉ có thể dùng ngữ khí ‘chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép’ (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với
người khác, mong muốn họ được tốt hơn) mà khuyên nhủ, “Người xem, tần
phi trong Cấm cung này, ai mà không phái người đi Càn Thanh Cung an ủi
mỗi ngày, rồi dược liệu, cháo, hầu bao không ngừng dâng lên. Ngay cả Lý