CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 350

Tạm thời chưa tính đến chuyện bao nhiêu đồ sứ bị các cung khác đập

vỡ, Mạnh Tang Du chỉ thờ ơ với tin này, chỉ một lòng hy vọng có thể về nhà
thăm anh cùng mẹ. Có thể sum vầy cùng người nhà nhanh thêm khắc nào,
thì cái gì gọi là ân sủng, cái gì gọi là hư vinh, trong mắt cô đều toàn mây
bay.

Hai ngày sau đã đến, sắc trời còn tối, đoàn thăm viếng bắt đầu xuất phát.

Từng luồn gió lạnh như cắt gia cắt thịt bất chợt thổi tung rèm kiệu luồn

vào trong hết đợt này đến đợt khác, người người run rẩy, hơi thở biến thành
từng cuộn khói trắng ngà lẫn trong không trung. Phùng ma ma đứng dậy
kéo kín rèm kiệu, nhìn thoáng qua người thủ lĩnh hộ vệ ngồi trên chú chiến
mã cao lớn, trên khuôn mặt lạnh cứng nở nụ cười.

“Nương nương, là Vương giáo úy hộ tống chúng ta quay về.” Bà vừa thì

thầm vừa kéo chiếc chăn gấm sưởi ấm chân cho chủ tử lên cao.

Trong tay Mạnh Tang Du ôm một chiếc lò sưởi tinh xảo nho nhỏ, nghe

vậy vui vẻ mỉm cười. Thằng bé này đã trưởng thành, tương lai rộng mở, quả
nhiên lúc trước cô đã không nhìn lầm.

“Nghe nói anh ấy không chịu góp sức cho Thẩm thái sư, bây giờ chịu

lạnh nhạt ở Cấm long vệ. Dù gì anh ấy cũng có tiếng nói riêng, như vậy rất
tốt. Đừng thấy họ Thẩm nhất thời nở mày nở mặt, chỉ là hoa trong nước
trăng trong gương, sớm muộn gì cũng đến ngày tan biến. Y dám hại cha ta,
ta sẽ chọc thủng âm mưu kéo y xuống ngựa. Cứ chờ mà xem.” Mạnh Tang
Du dùng bộ móng tay vàng vén tóc mai, lạnh lùng cười.

“Nương nương, người có muốn gặp riêng Vương giáo úy không, để anh

ta trợ giúp. Nếu trong kinh loạn lên, đao kiếm không có mắt.” Phùng ma ma
lo lắng hỏi.

“Mặc dù ta không nói, chỉ cần trong kinh xảy ra chuyện, việc đầu tiên

anh ấy nghĩ đến chắc chắn là bảo vệ ta. Ta tin anh ấy.” Mạnh Tang Du dịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.