Mạnh Tang Du buông bát đũa xuống chuẩn bị hầu hạ hắn súc miệng.
“Không cần, tự trẫm làm được. Nàng vẫn còn chưa ăn sáng, mau ăn một
chút.” Chu Vũ Đế đè lại cổ tay trắng ngần của nàng, ngữ khí dịu dàng
không nói nên lời khiến cho da đầu Mạnh Tang Du run lên từng đợt. Thật?
Giả? Trái tim nàng lại dần dần nghiêng về phía ‘giả.’
“Nàng thích nhất cháo bo bo táo đỏ,” Hắn vươn tay múc một chén cháo
nhỏ, lại đặt trước mặt cô, nhanh tay cầm đôi đũa bạc gắp từng loại thức ăn
chất đống vào khay cô, “Nàng cũng rất thích canh bánh bao tiên hương,
cuốn chỉ bạc, bánh phỉ thúy. Ăn một chút gì đó đi.”
Rất đúng, tất cả đều là những món mình thích ăn nhất, nhưng làm thế
quái nào hắn có thể biết được? Một là tên này chính là giả mạo, hai là đã bị
yêu quái ám! Mạnh Tang Du cầm đũa ăn cơm dưới ánh nhìn chằm chằm tha
thiết của hắn, trong lòng hoảng hốt nghĩ nghĩ.
Đang ăn hắn bỗng nhiên nghiêng người kề sát vào, hơi thở nóng rẫy suýt
chút nữa làm phỏng mặt Mạnh Tang Du, đôi mắt tối đen như ngưng tụ, như
lắng đọng tình cảm mãnh liệt kinh khiếp nào đó khiến toàn thân cô cứng
ngắc. Vào cung ba năm, chưa bao giờ cô lại lâm vào tình thế ‘như đứng
đống lửa như ngồi đống than’, chân tay luống cuống thế này.
“Hoàng thượng, sao thế ạ?” Mạnh Tang Du cố nhếch môi cười.
“Khóe môi nàng dính chút bánh.” Chu Vũ Đế nặng nề cười, vươn tay
lau khóe miệng nàng, đầu ngón tay thô ráp thoáng dùng lực, dường như có
gì đó không cam lòng. Hắn vốn định liếm cho sạch, nhưng lúc gần đến lại
thấy trong mắt nàng là đề phòng cùng xa lạ, bấy giờ hắn mới ý thức chuyện
bản thân mình không còn là A Bảo, những nồng nhiệt những chân thành
nàng có sẽ không còn thuộc về hắn nữa.
“A, thần thiếp thất lễ, đa tạ Hoàng thượng nhắc nhở.” Mạnh Tang Du
che che khóe miệng, lau sạch hơi thở của hắn đi, gò má lại ửng hồng, chỉ là