CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 409

khách cơ khát bôn ba trong sa mạc. Không biết bao nhiêu lần, cũng không
biết bao nhiêu ngày đêm hắn nghĩ về khuôn miệng xinh xắn nho nhỏ này.

Thường Hỉ đã cho cung nhân trong điện lui cả, ngoại trừ âm thanh môi

lưỡi quấn quít mút mát trong tẩm điện trống trải, mọi thứ khác dường như
đã tắt lịm.

“Hoàng thượng, thân thể thiếp chưa lành.” Mạnh Tang Du cẩn thận tránh

đi miệng vết thương, úp mặt vào lồng ngực mạnh mẽ của hắn, túm bàn tay
đã luồn vào vạt áo mình lại.

Chu Vũ Đế cứng đờ, từ từ rút bàn tay tùy tiện kia ra, nhẹ nhàng vuốt ve

lưng nàng, giống như người nào đó cẩn thận che chở con trẻ, lại tựa hồ như
những ngày trong quá khứ, Tang Du cũng đã từng mơn trớn lưng A Bảo
như thế.

Thừa dịp nhiệt độ trên người hắn chưa ‘nguội’, Mạnh Tang Du lại hợp

thời lên tiếng, giọng nói mềm mại, “Hoàng thượng, thiếp muốn xin Hoàng
thượng một chuyện.”

“Chuyện gì? Cứ nói, đừng ngại.” Chu Vũ Đế hôn hôn khuôn mặt nàng,

giọng nói khản đặc.

“Thiếp muốn xin Hàng thượng phái người đến vùng đầm lầy tìm phụ

thân, thiếp cảm thấy phụ thân cùng Hàn tướng quân nhất định còn bình yên
vô sự.” Nàng ngửng đầu, nghiêm mặt nói, “Tuy rằng đầm lầy trải rộng, khí
độc tràn ngập khắp nơi, nhưng bây giờ là mùa đông, không có cỏ lau che
phủ đầm lầy cũng đã đông thành băng, chuyện ảnh hưởng tới tính mạng
cũng giảm bớt, khí độc lại không dày đặc như mùa hè, nếu như dùng khăn
ẩm bịt kín miệng mũi, lấy lau sậy cây cỏ làm thức ăn, ở bên trong mười
ngày nửa tháng cũng không là vấn đề gì lớn. Huống hồ phụ thân bôn ba
phía Bắc Trường Thành bao năm, am hiểu kỹ năng sinh tồn, cho nên thiếp
cảm thấy họ nhất định còn sống.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.