CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 470

Thái hậu vội vàng vẫy tay, bảo một cung nữ đến quét dọn mảnh sứ vỡ,

tránh cho cô bị thương.

Chu Vũ Đế nhìn chằm chằm vẻ mặt kiên quyết của cô, hắn muốn bịt

miệng cô lại, muốn đem cô nhốt vào lồng, muốn nổi điên vì giận dữ!
Nhưng hắn hiểu quá rõ, hắn không có tư cách phẫn nộ. Kẻ đầu sỏ khiến
Tang Du dù phải xuất gia cũng muốn rời khỏi hoàng cung, không ai khác
ngoài hắn!

“Con ngoan, mau đứng lên! Con đã có lòng hiếu thuận thế này, ai gia

cũng không thể từ chối. Con còn bệnh, bên ngoài lại băng dày tuyết lớn, ai
gia thì buổi sớm giờ Dần (3 – 5 giờ sáng) đã bắt đầu tụng kinh, buổi trễ có
khi giờ Hợi (9 – 11 giờ khuya) mới kết thúc, con nên chuyển đến ở cùng ai
gia sẽ tiện hơn. Nếu những ngày này con quen được với cuộc sống tu hành
kham khổ, ai gia liền dẫn con đi. Về chỗ hoàng thượng, ai gia sẽ phái người
khác đến hầu hạ.” Thái hậu chăm chú quan sát biểu cảm của Đức phi, thấy
cô hết sức chân thành, mắt lấp lánh sáng, không khỏi thở dài: Cô bé này
thông minh hơn bà lúc còn trẻ nhiều, cũng không bị phồn hoa làm lóa mắt,
rất tốt! Cô bé đã có tâm, bà sao có thể không thành toàn?

“Tạ ơn thái hậu!” Mạnh Tang Du mừng rỡ nói, nhân tiện ngồi vào bên

cạnh Thái hậu, tránh xa tên vua động kinh kia ra.

“Mẫu hậu! Con không cần kẻ khác hầu hạ!” Chu Vũ Đế thốt nhiên quay

lại nhìn Thái hậu, trong đôi ngươi thẫm tối đầy ứ nét sợ hãi cùng khổ sở.

Thái hậu bị biểu tình ít có của hắn làm ngẩn người. Thằng bé này cực kỳ

giống tiên hoàng, tâm tư thâm trầm, mừng giận khó đoán, vẻ thê lương bất
lực như trước mắt này, thái độ sẩy tay làm vỡ đồ như vậy, bà chưa từng gặp
qua. Xem ra, tình cảm của nó đối với Đức phi chỉ sợ còn sâu sắc hơn trong
suy nghĩ của bà nhiều. Nhưng rõ ràng, Đức phi ánh nhìn trong vắt, thái độ
kiên định, chẳng hề có chút lòng dạ gì với thằng bé này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.