CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 48

đây biến thành cây cối che trời, hai mắt không có cách nào nhận được màu
sắc chỉ có thể thấy bóng đêm lúc nhạt nhòa, lúc dày đặc…

Chu Vũ Đế cho rằng bản thân mình đã đi rất xa rất lâu, nhưng lấy vóc

người chỉ to như bàn tay của hắn mà tính, chẳng qua hắn chỉ mới đi ra ngoài
có mấy trăm thước mà thôi. Cũng may trí nhớ hắn rất tốt, thông qua việc
thăm dò ban ngày đã khắc một con đường nhỏ sau cửa bên vào trong óc.
Ngả nghiêng lảo đảo đi hơn một canh giờ, cánh cửa hông đã khóa từ lâu rốt
cuộc lọt vào trong tầm mắt.

Chu Vũ Đế mừng rỡ, vội vàng chạy qua. Huỵch một tiếng liền luồn qua

khe hở chui ra ngoài. Một luồn gió lạnh ập thẳng vào mặt, xen lẫn là ánh
đèn cùng mùi khét, cách đó không xa có thể nghe thấp thoáng tiếng bước
chân đều nhịp của Ngự lâm quân tuần tra.

Đến được Ngự hoa viên, đi qua Ngự hoa viên tới hướng Bắc, thêm

khoảng năm trăm thước chính là Càn Thanh Cung. Trong lòng Chu Vũ Đế
mừng thầm, bước chân lập tức nhanh hơn. Hiển nhiên hắn đã quên một
chuyện, ở cửa hông còn có mấy chục bậc thềm. Những bậc thềm đó cũng
không quá cao, nhưng đối với con chó chỉ to bằn bàn tay mà nói, là một
vách đá núi đen không thể nghi ngờ.

Đột ngột, chân Chu Vũ Đế đạp vào một khoảng không, thân thể quay

cuồng rồi rơi xuống. Đến lúc này mới sực nhớ ra, trong lòng hối hận không
thôi. Hắn cố sức vươn móng vuốt bốn chân, muốn ổn định thân thể nhưng
không thành, ngược lại còn đẩy hướng rơi, ngã xuống cây sồi xanh thấp bên
cạnh bậc thềm.

Cành lá rậm rạp có tác dụng giảm xóc, lần này ngã cũng không nặng.

Nhưng trời cao không hề ghé mắt đến Chu Vũ Đế, cổ hắn bị kẹp vào một
chạc cây, càng giãy dụa càng kẹp chặt. Không khí mong manh trong phổi
dần rút cạn, cướp đi thần trí của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.