CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 486

bẩm báo cho mình đầu tiên. Bây giờ đã qua giờ Tý, cửa cung đã khóa từ
lâu, gã tới gặp thì chín phần là vì việc này.

Diêm Tuấn Vĩ đã đứng sẵn ở thiên điện, trong tay cầm một tờ báo cáo,

khuôn mặt nhìn như lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng đôi mắt sắc như chim
ưng đã thả lỏng một chút so với lúc trước.

Vừa liếc thấy biểu cảm của Diêm Tuấn Vĩ, trái tim đang treo lơ lửng của

Chu Vũ Đế như buông xuống được một nửa, vội vã phất tay miễn hành lễ,
cầm lấy báo cáo lướt qua nhanh như gió.

“Mạnh quốc công có khỏe không?” Hắn dựa mình vào lưng ghế, âm

giọng khàn khàn bộc lộ đáy lòng gấp gáp mỏi mệt.

“Quốc công gia đã được trị liệu, tay chân vì tê lạnh nên đau buốt, nhưng

vài ngày nữa sẽ ổn định. Hàn Xương Bình lại ngược lại, còn không bằng
Quốc công gia gần năm mươi tuổi, liệt giường không đứng dậy nổi. Không
nghĩ trong quân đội nhà họ Mạnh cũng có nội tặc, dám động tay động chân
vào ngựa của Quốc công gia. Chiến mã phát điên, chạy thẳng vào vùng đầm
lầy, nếu không Quốc công sao có thể trúng loại tiểu kế vụng về này được.”
Diêm Tuấn Vĩ nói, ngữ khí giận dữ chuyển thành tiếc nuối, “Chỉ tiếc khi
tìm được hai con ngựa thì đã hai ba ngày rồi, rất nhiều bằng chứng không
thể truy ra được.”

“Bảo vệ Mạnh quốc công cho tốt, phái thêm nhiều người đi điều tra việc

này, không bắt được nội tặc, trẫm không thể an tâm.” Chu Vũ Đế đập bàn,
khuôn mặt tuấn tú lóe lên một tia nghiêm túc.

“Dạ.” Diêm Tuấn Vĩ chắp tay vâng lệnh, nhớ đến cảnh nơi biên quan,

càng cảm thấy kính nể sâu sắc, “Sau khi Quốc công gia trở lại doanh trại,
tiếng reo hò của trăm vạn tướng sĩ trong doanh có thể nói là ngút trời, vang
tận mây xanh, truyền đến cả triều đình hoàng đế người Man, khiến người
Man sợ hãi, suốt đêm không ngủ. An Trát Đạt sau khi thăm dò tin tức đã rút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.