CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 546

mỹ kia không có biểu cảm cụ thể nào, chỉ đôi mắt càng trầm hơn dạo trước,
hệt hai vực sâu không thấy đáy.

Mạnh Tang Du giật thót người, vội vàng cúi đầu né ánh mắt sắc lẹm của

hắn, nhìn vào đôi mắt tròn xoe của Nhị Bảo, cố gắng ổn định tâm trạng.

Cô vừa chuẩn bị quỳ gối hành lễ, không ngờ hắn mở miệng trước, âm

giọng nặng nề, “Bắt nó ra ngoài!”

Câu này không đầu không đuôi, Mạnh Tang Du đơ ra một lúc lâu mới

giật mình phản ứng, vội vàng giao Nhị Bảo cho Phùng ma ma đứng ngoài
cửa, dặn bà mang Nhị Bảo đi, không được phép đến quấy rầy.

“Hoàng thượng, thần thiếp biết tội.” Cửa phòng vừa đóng, cô quỳ phịch

xuống.

Quỳ mạnh như vậy có biết đau không hả? Trái tim yếu đuối của Chu Vũ

Đế cũng giật theo, bước nhanh đến túm cô đứng dậy, buồn bực trả lời,
“Trẫm không cho nàng quỳ, ngồi nói chuyện!”

“Cảm ơn Hoàng thượng!” Thấy sắc mặt hắn có vẻ giận dữ, Mạnh Tang

Du hành động cẩn thận hơn, sắp xếp lại từ ngữ để giải thích.

“Không phải nàng bảo không thạo văn chương chữ nghĩa sao? Chỉ mới

mấy ngày thôi đã thành tài nữ?” Nàng vừa ngồi xuống hắn đã nhíu mày vặn
hỏi, trong tay còn cầm một bộ tranh chữ tuyệt nghệ. Chữ ký cùng dấu ấn
của mình ngay phía dưới bức tranh quả thực khiến Mạnh Tang Du đau đầu.

“Hồi Hoàng thượng, cái gọi là không thạo văn chương chữ nghĩa là do

người ngoài bịa đặt, không liên quan gì đến thần thiếp. Văn chương nằm
trong tim mình, trời cao ban tài học là phúc phận, học thức là để tự nâng
cao mình, không phải là công cụ khoe khoang. Thần thiếp biết tự giữ mình,
không muốn bản thân vướng vào phù hoa, ảnh hưởng chân ý của việc học.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.