người đàn bà sống yên trong hậu cung hay sao? Nhưng Đức phi lại cố ý che
giấu ánh sáng của mình phần nào. Rốt cuộc là cô ấy đang nghĩ gì? Chu Vũ
Đế càng ngày càng không hiểu đối phương.
“A Bảo không ngủ được à? Có phải đói bụng hay không?” Đôi mắt
phượng của Mạnh Tang Du mở ra, vỗ vỗ mông A Bảo đang ngọ nguậy
không ngừng trong lòng mình.
Chu Vũ Đế hừ hừ hai tiếng, bàn chân dời khỏi rãnh ngực kia, một lát sau
lại dịch trở về, giống như lơ đãng đè xuống.
“Quả nhiên là đói bụng, ăn miếng bánh nào.” Mạnh Tang Du vươn tay,
lấy một miếng bánh ngọt xốp mềm đặt trên chiếc bàn nhỏ, nhẹ nhàng bẻ
một góc đưa tới miệng A Bảo.
Chu Vũ Đế không chút do dự ngậm miếng bánh, lưu loát nuốt vào. Hắn
đã quen được cô gái này đút ăn rồi.
Mạnh Tang Du lấy khăn tay lau đi mấy vụn bánh ngọt dính hai bên râu
chú, bản thân cũng bẻ miếng nhỏ cho vào miệng. Một người một chó, em
một miếng chị một miếng, chầm chậm chia xẻ món ngon. Trên đỉnh đầu,
những bông hoa quế nhỏ xíu không ngừng rơi xuống, hình ảnh vừa ấm áp
vừa đẹp đẽ.
Cảnh đẹp trước mắt khiến Mạnh Tang Du rung động. Cô mở lòng bàn
tay, tiếp được một đóa hoa màu trắng nhỏ xinh, đôi mắt phượng đầy những
vệt sáng lưu động hơi khép lại, ngâm nga một điệu nhạc kỳ dị nhưng vô
cùng du dương.
Giai điệu không có ca từ, chỉ có âm thanh lên xuống, giống như gió,
giống như sương lững thững trôi. Giống như trăng, mờ ảo như có như
không, phảng phất như chạm đến nơi sâu nhất của linh hồn…Chu Vũ Đế đã
quên mất việc nhai nuốt miếng bánh trong miệng, ngơ ngác nhìn cô gái
đương vui vẻ giữa những đóa hoa rơi, đột nhiên cảm thấy mê say.